Chương 678 Đã Tới Thánh Giả?
Chước Quang Thánh Tử lộ ra vẻ kinh hãi, phía sau xuất hiện một đôi cánh kim sắc, cánh khép lại đem Chước Quang Thánh Tử bảo hộ bên trong.
Sau một khắc, Tứ Tượng thần ấn triệt để khiến Thí Thần thương vỡ nát, mảnh vụn đâm vào cánh chim kim sắc, Tứ Tượng thần lực phát ra hùng hồn bá đạo, tựa như cầu vòng tứ sắc bao phủ Chước Quang Thánh Tử, đẩy bay hắn mấy ngàn mét trên không trung.
Tứ sắc cầu vồng tán đi, đôi cánh kim sắc cũng hóa thành vô số điểm sáng phiêu tán, lộ ra thân thể chật vật của Chước Quang Thánh Tử bên trong.
Chước Quang Thánh Tử phun ra một ngụm máu tươi, bên trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, chấn kinh kêu lên:
- Thực lực ngươi... Điều này sao có thể?
Lý Bình An cười nói:
- Hơn ba mươi năm qua bần đạo cũng không phải sống uổng phí.
Bầu trời vang lên một tiếng nổ chói tai, một thanh thần kiếm từ Thái Sơ chỉ vực xông ra, thần quang óng ánh trước đó đã trở nên ảm đạm.
Thần kiếm lóe lên biến mất không thấy gì nữa, Đông Phương Đế Minh tay cầm hắc kiếm xuất hiện giữa không trung, tóc tai bù xù áo bào lộn xộn, kinh hãi nhìn Lý Bình An kêu lên:
- Ngươi đã đã vượt khỏi cảnh giới Siêu Phàm, ngươi là Thánh Giả?
Một lời của Đông Phương Đế Minh, khiến tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ, không dám tin nhìn Lý Bình An, Thánh Giả? Đạo Chủ trong truyền thuyết vậy mà là Thánh Giả?
Ma Nữ cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nụ cười trên mặt biến mất, vạn phần cảnh giác nhìn Lý Bình An, tâm niệm vừa động liền có thể trốn vào hư không, viễn độ biển chết.
Lý Bình An thì thầm nói:
- Thánh Giả sao? Bần đạo cũng không biết các ngươi nói Thánh Giả là cái gì, nhưng cảnh giới của bần đạo tại Đạo môn mà nói chỉ là Kim Đan kỳ mà thôi.
Nói đến điểm ấy Lý Bình An liền một trận hậm hực, Kim Đan kỳ, tuổi thọ ba trăm năm, hiện tại đến một phần sáu Nguyên Anh kỳ vẫn là xa xa khó vời, ba ngàn đại đạo hóa Ma Thần, một điểm hi vọng đều không có, ta đường đường là túc chủ của hệ thống, một đời Đạo Chủ sẽ không chết già ở dị thế này chứ?! Càng nghĩ càng bi phẫn, Lý Bình An cảm thấy gần đây râu có vẻ mọc nhanh hơn, có lẽ chính là dấu hiệu của tuổi già.
Đám người nghe Lý Bình An nói đều không khống chế được mà co giật khóe miệng, trong lòng đều nói thầm:
“Cho là chúng ta không hiểu cảnh giới của Đạo môn sao? Kim Đan kỷ? Ngươi tại sao không nói là Trúc Cơ kỳ đi? Có nói xạo thì cũng phải hợp lý một chút chứ."
Ba đệ tử của Lý Bình An, Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần và Ninh Khuyết ba người cũng đều không mảy may tin tưởng, sư phụ thật tuyệt! Nói dối mặt không đổi sắc.
Hỏa Linh Nhi nhỏ giọng hỏi:
- Kim Đan kỳ của Đạo môn các ngươi có phải tương tự tam cấp của chúng ta không?
Thạch Hạo gật đầu nhẹ giọng nói:
- Phải!
Hỏa Linh Nhi mờ mịt nói:
- Vậy sư phụ ngươi thế nào lại là Kim Đan kỳ? Chẳng lẽ là đặc thù Kim Đan kỳ sao?
Thạch Hạo nhỏ giọng nói:
- Đừng tin, sư phụ đang lừa lũ ngốc đấy!
Hỏa Linh Nhi liên tục gật đầu, nhìn về phía Lý Bình An, trong mắt tràn đầy sùng bái, thân là Thánh Giả còn bình dị gần gũi như thế, thật không hổ là Đạo Chủ!
Trong lòng Hỏa Hoàng nhẹ nhõm, mới mặc kệ Đạo Chủ là Kim Đan vẫn là Trúc Cơ kỳ, chỉ cần có thể bảo trụ Tế Linh của Hỏa Quốc, Linh nhi gả cho Thạch Hạo cũng không phải không thể.
Lý Bình An tuần tự xuất thủ hai lần, phân biệt trọng thương Đông Phương Đế Minh của Thần Kiếm sơn cùng Chước Quang Thánh Tử của Thánh sơn, từ đầu đến cuối bước chân đều không có di chuyển một bước, lạnh nhạt mà đứng lại có thể uy áp toàn trường, bầu trời hoàn toàn yên tĩnh không người nào dám lên tiếng, càng là người của thánh địa càng có thể minh bạch giờ phút này Lý Bình An quá mức khủng bố, lực lượng siêu việt Siêu Phàm này hẳn nhập thánh!
Lý Bình An chậm rãi mở miệng nói:
- Tế Linh của Hỏa Quốc nếu đã lưu lại truyền thừa, các ngươi liền không cần lại làm ác nhân, đều tán đi đi!
Người của các đại thế lực ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta rồi cùng nhau xoay người cung kính đáp:
- Tôn Thánh Nhân pháp chỉ!
Ngay cả chư Thánh đệ tử cũng không dám vi phạm.
Một trận dao động vô hình phát ra từ không trung, lập tức có một loại khí tức uy nghiêm tôn quý khí bao phủ xuống, tâm chúng sinh thoáng co rụt lại, vô ý thức cúi đầu.
Bầu trời trở nên sáng lên, một đôi cự nhãn sáng tỏ xuất hiện ở trên trời, tựa như con mắt của thượng thiên đạm mạc vô tình nhìn xuống chúng sinh bên dưới.
Chước Quang Thánh Tử vội vàng quỳ rạp trên đất, thành kính thì thầm:
~ Tán dương Vô Lượng Quang Thần, tán dương chúng sinh chi chủ!