← Quay lại trang sách

Chương 741 Ban Pháp

“Thanh Liên Kiếm Ca” chính là sáng tạo của Thanh Liên Kiếm Tiên Lý Thái Bạch dùng để lấy Nho nhập Đạo, thiên hà nhất sắc nhất thanh liên, Trường Phong đương ca kiếm đương dương!

“Ứng Long biến”, Long tộc truyền thừa chỉ pháp, khi tu thành sẽ hiện ra Ứng Long chỉ thân, có Ứng Long thần thông"

Từng câu nói khiến Lý Bình An chấn động tâm thần, lần này Hệ thống hào phóng vậy sao? Chuyện này thật vô lý! Chẳng lẽ Hệ thống bị đoạt xá rồi? Hai ban thưởng cuối cùng rõ ràng là chuẩn bị riêng cho Phạm Hiền và Dạ Nhiễm!

Bạch Hiểu Thuần đứng bên dưới truyền âm nói:

"Các ngươi thấy sư phụ thế nào? Hình như bị choáng váng"

Ninh Khuyết truyền âm nói:

"Có thể sư phụ đang nghĩ chuyện thỉnh kinh!"

Bạch Hiểu Thuần nghi hoặc truyền âm nói:

"Chẳng phải chuyện thỉnh kinh kết thúc rồi à?"

Thạch Hạo truyền âm nói:

"Có thể là sư phụ đang nghĩ đến chuyện thỉnh kinh! Nam Vực Đông Bộ là địa bàn của Vạn Yêu Lâm, Vạn Yêu Lâm sẽ không để Đạo Môn chúng ta mặc sức phát triển."

"Khụ khụ! Vi sư đang suy nghĩ kinh thư bị mang đi sẽ giao cho ai sao chép bổ sung vào." Một đạo truyền âm chen vào trong cuộc đối thoại truyền âm của đám Thạch Hạo Bạch Hiểu Thuần Ninh Khuyết.

Thạch Hạo Bạch Hiểu Thuần Ninh Khuyết lập tức im bặt, ai nấy mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giống như đã tiến sâu vào trạng thái nhập định.

Sau một lát, Thanh Tuyết Thanh Vũ mang theo đám người Đạo Nguyên đi vào đại điện, cúi đầu cung kính nói với Lý Bình An:

- Sư phụ, chín trăm quyển đạo kinh đã được truyền xong.

Đám người Đạo Nguyên đều cúi đầu, cảm kích nói:

- Đa tạ Đạo Chủ!

Đạo Nguyên càng là hớn hở ra mặt, ánh mắt vô cùng hưng phấn.

Lý Bình An nhìn về phía Đạo Nguyên, nghiêm nghị nói:

- Đạo Nguyên, kiếp trước ngươi chính là Địa Phủ Diêm La Vương, bởi vì làm việc sai quấy mới bị phạt chuyển thế, chịu nỗi khổ luân hồi, kiếp này ngươi trải qua gian nguy cầu lấy chân kinh, có công lớn trong bách tính, nên đặc xá cho ngươi quy vị.

Đạo Nguyên lập tức trừng to mắt, trong lòng dâng lên cảm giác hốt hoảng, ta... Ta thật sự là Diêm La Vương chuyển thế, đám yêu ma quỷ quái cùng tu luyện giả trên đường đến đây không hề gạt ta.

Vẻ mặt Phạm Hiền hơi hốt hoảng một chút, hắn quay đầu nhìn về phía Đạo Nguyên, ánh mắt phức tạp.

Đạo Nguyên vội vàng quỳ xuống đất, cảm kích nói:

- Đa tạ Đạo Chủ!

Lý Bình An tiếp tục nói:

- Sau khi thỉnh kinh xong, trở về Nam Vực truyền Đạo kinh, thọ tẫn chính là lúc ngươi quy vị.

Đạo Nguyên cảm kích đáp:

- Vâng! Đệ tử đã hiểu.

Lý Bình An đưa tay ra, cười nói:

- Đứng lên đi!

Đạo Nguyên đứng lên, cung kính đứng qua một bên.

Lý Bình An nhìn về phía Phạm Hiền nói:

- Phạm Hiền, năm đó ngươi vì báo thù cho mẫu thân, tự tiện xông vào Địa Phủ, đả thương mấy vạn âm binh thần tướng, lại còn thả ra ngàn vạn lệ quỷ ở tầng thứ nhất, làm nhiễu loạn trật tự âm dương, bần đạo mới phạt trấn áp ngươi dưới chân núi trăm năm.

Trăm năm sau ngươi bảo hộ Đạo Nguyên đi về phương Tây, gặp yêu trừ yêu gặp ma trừ ma, trên đường đi lao khổ công cao, hôm nay công đức viên mãn, bản tọa liền ban cho ngươi “Thanh Liên Kiếm Ca”, ngươi dùng để hộ Đạo.

Lý Bình An chỉ tay về phía Phạm Hiền một cái, một đạo lưu quang bắn ra.

Phạm Hiền vô ý thức muốn tránh né, thân thể lại không thể nhúc nhích, như bị thiên địa cầm giữ.

Lưu quang bắn vào trán Phạm Hiền, vẻ mặt Phạm Hiền hốt hoảng một chút, trong đầu lập tức hiện ra vô số Liên Hoa, ngàn vạn Liên Hoa khai biến, bắn ra vô số kiếm quang lên trời, kiếm quang dung hợp hóa thành một bóng người, bóng người vừa uống rượu vừa múa kiếm, phong thái phiêu diêu.

Tiếng ngâm tụng thật lớn vang lên cùng với thân ảnh đang múa kiếm:

- Mượn kình về, mượn kình khóa, ta vốn là kẻ điên cuồng, bay lên mây xanh, chia đôi Bạch Lộ Châu thành hai, mây bay người xa quê ý, bút lạc kinh phong vũ, cánh buồm lẻ bóng xa dãy núi xanh, nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, ngàn dặm Giang Lăng một ngày còn...

Liên Hoa đây trời theo bóng người bay múa, hình thành một cảnh tượng vừa lộng lẫy vừa tràn ngập sát cơ, cuối cùng cả Liên Hoa lẫn bóng người đều tan đi, chỉ để lại một thanh trường kiếm màu xanh lơ lửng bên trong đầu.

Phạm Hiền lấy lại tỉnh thần, lúc này mới ý thức được Đạo Chủ vừa truyền cho hắn một bộ kiếm pháp siêu việt, kiếm pháp trong đầu có rất nhiều chỗ huyền diệu mà bản thân không cách nào lý giải nổi. Hắn cảm nhận được kiếm ý cao ngạo, hơn hẳn Viễn Cổ công pháp mà hắn vẫn luôn luyện tập, thậm chí hắn còn cảm giác được kiếm pháp này đã vượt ngoài Thánh Giả chỉ cảnh.

Phạm Hiền quỳ gối xuống bồ đoàn, dập đầu cảm kích nói:

- Đa tạ Đạo Chủ ban thưởng.