← Quay lại trang sách

Chương 747 Tới Hư Không Long Đảo

Đạo Nguyên gật đầu nói:

- Bần đạo nhờ có Nhị đồ đệ kia làm cước lực, tu vi của hắn phải nói là siêu phàm, trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng, nên mới có thể thỉnh kinh trở về trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ cảm thán nói:

- Như vậy đã rất đáng gờm!

Hắn lại để tay lên ngực tự hỏi, nếu để bản thân đi từng bước một từ nơi này đến Tây Vực, trải qua hơn năm trăm ngàn dặm trong vòng hai mươi năm, liệu có đủ quyết tâm để làm được điều đó không? Chỉ sợ đi chưa được một nửa đã muốn bỏ dở giữa chừng, trong lòng càng thêm kính nể.

Một thời gian sau, Đại Minh Quốc Quốc Chủ ra lệnh tu kiến một tòa Đạo cung lớn bên ngoài hoàng đô, cho Đạo Nguyên làm nơi truyền Đạo. Đạo Nguyên ở trong Đạo cung phiên dịch Đạo kinh, giảng thuật cả nước, giúp khí vận của Đạo giáo tăng lên rất nhiều. Mọi việc thuận lợi, càng ngày càng có nhiều bách tính dấn thân vào Đạo giáo, hơn ngàn đệ tử được tiếp nhận, Đạo Môn ngày càng phổ biến ở Nam Vực.

Nam Vực Đạo Môn vào quỹ đạo rất nhanh, Quỷ Môn Quan giáng lâm Nam Vực Đại Minh Quốc, thống ngự Minh giới ở Nam Vực Đại Minh Quốc, lúc này, Phạm Hiền cùng Dạ Nhiễm cũng lần lượt rời đi.

Đông Vực Trung Bộ, Thư Sơn Thánh Địa, mấy trăm tòa thư viện tọa lạc trên Thư Sơn, tiếng đọc sách vang cả núi rừng.

Trên không Thư Sơn Thánh Địa, không gian xuất hiện gợn sóng, Phạm Hiền bước ra từ trong không gian. Hắn nhìn xuống Thư Sơn Thánh Địa bên dưới, nỗ nụ cười đạm nhiên, hắn cất bước đi đến đỉnh Thư Sơn, tới trước Hạo Nhiên Thư Viện, sải bước đi vào.

Phía sau Hạo Nhiên thư viện, phu tử đang ngồi ăn lẩu, Thập Nhị tiên sinh ngồi đối diện phu tử, đang không ngừng thêm nguyên liệu vào trong nồi.

Phu tử hài lòng nói:

- Không sai, không sai, nồi lẩu này có hương vị rất khác.

Thập Nhị tiên sinh mỉm cười nói:

- Đây là con được học lúc ở tại Tam Thanh Quan.

Phu tử cầm khăn lau miệng, nói:

- Quả thực Tam Thanh Quan có rất nhiều điểm đặc biệt, tay nghề này của con đáng nhẽ phải lấy ra hiếu kính sư phụ từ sớm mới đúng.

Tiếng bước chân truyền đến, là Phạm Hiền đang chạy bộ tới, thấy phu tử cùng Thập Nhị tiên sinh đang ở trong cái đình giữa hồ, lập tức đằng không bay lên phóng về phía hồ nước, đáp xuống bên cạnh hai người, sau đó nửa quỳ chắp tay mà bái, có phần kích động nói:

- Lão sư, đệ tử đã trở về.

Phu tử đánh giá Phạm Hiền, hài lòng nói:

- Khí hải vô ngại, tinh khí viên mãn, xem ra chuyến đi này giúp ích con rất nhiều.

Phạm Hiền gật đầu nói:

- Hành trình thỉnh kinh phải trải qua chín chín tám mươi mốt nạn, yêu ma cổ quái, lòng người thâm hiểm liên miên không dứt, trải qua nhiều nên trưởng thành cũng nhiều, càng hiểu rõ trước kia bản thân ngây thơ đến nhường nào.

Phu tử cười hỏi:

- Con còn hận Khánh Đế không?

Cả người Phạm Hiền cứng đờ, hắn nhỏ giọng đáp:

- Sau khi Đạo Nguyên quy vị, con sẽ tìm hắn hỏi rõ mọi chuyện.

Phu tử hài lòng nói:

- Đứng dậy đi!

Phạm Hiền đứng dậy đi sang bên cạnh đứng.

Triệu Hân Duyệt vẫy vẫy tay cười nói:

- Tiểu sư đệ, lại đây ăn đi.

Phạm Hiền nói:

- Đa tạ sư tỷ!

Hắn tới bên cạnh bàn ngồi xuống, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:

- Đúng rồi, lão sư, con ở Tam Thanh Quan có thấy một vị Long Hoàng!

Phu tử dùng đũa mò thịt trong nồi lẩu, bình thản nói:

- Đạo Chủ ở trong bí cảnh trợ giúp Long Hoàng trấn phong một Đại Ma, đoán chừng là Long Hoàng đi cảm tạ thôi.

- Không phải Hải Long tộc Long Hoàng, là một đầu Thánh Giả Cự Long thân dài ngàn mét, bị Đạo Chủ trấn áp dưới đáy giếng!

Keng! Đũa trong tay phu tử rơi xuống, nện trúng nồi lẩu văng ra đất, cả người lão ngây ra, ánh mắt chấn kinh, Đạo Chủ trấn áp một Cự Long tộc Long Hoàng? Cự Long tộc Long Hoàng ở đầu ra?

Một bên khác, sâu trong Vô Tận Hải, Bạch Hiểu Thuần cùng Dạ Nhiễm hiện lên giữa không trung.

Dạ Nhiễm cúi đầu nói:

- Đạo trưởng, nơi này chính là Cự Long tộc Hư Không Long Đảo.

Bạch Hiểu Thuần khẽ gật đầu, nói:

- Ngươi đi mở cửa đi!

- Vâng!

Dạ Nhiễm đưa tay ra phía trước, đặt giữa hư không, hắn không ngừng phóng thích long nguyên cuồn cuộn, dung nhập nó vào trong hư không, sau một lát, phía trước cách chỗ này khoảng mười mét hiện lên một cánh cửa lớn hình tròn, nhìn xuyên qua cánh cửa có thể mơ hồ thấy được một hòn đảo đang bồng bềnh giữa không trung.

Dạ Nhiễm thu tay lại cung kính nói:

- Đạo trưởng, bên trong chính là Hư Không Long Đảo.

- Chúng ta đi!

Bạch Hiểu Thuần dẫn đầu đi về phía Hư Không Long Đảo, Dạ Nhiễm theo sát phía sau.

Hai người xuyên qua cánh cửa lập tức lơ lửng phía trên Hư Không Long Đảo.

Rống!

Rống!

Rống!

Từng tiếng long ngâm trầm thấp vang lên, từng đầu Cự Long khổng lồ bay lên trời, cầm đầu chính là Tam Đại Long Vương.

Tam Đại Long Vương đồng thời cúi đầu gầm lên:

- Cung nghênh đạo trưởng!