← Quay lại trang sách

Chương 772 Long Hoàng Thoát Khốn (Hạ)

Cự Long nói:

- Thiên địa không được đây đủ thì bù đắp nó, chỉ cần Đạo Chủ giúp ta giải khai trấn phong, bản nguyên trở về, thiên địa tự nhiên hoàn chỉnh.

Bản tôn hứa hẹn, một khi thoát khốn, ta lập tức rời khỏi giới này, đem giới này tặng cho Đạo Chủ.

Lý Bình An có chút động lòng, cũng không phải là vì cái thân phận thế giới chi chủ gì gì đó, mà hắn nghĩ đến Thiên Địa Pháp Tắc bên trong bí cảnh. Có khi Vô Lượng Quang Thần nói không sai, bí cảnh là nơi mà hắn nhất định phải đi, cho dù là vì gia trì phong ấn hay giải khai phong ấn, để Ba Ngàn Pháp Tắc viên mãn, hắn cần phải tiến vào bí cảnh.

Lý Bình An cúi đầu nhìn về phía Long Kỷ nói:

- Bần đạo có thể thả ngươi ra.

- Cái gì? Thật sao?

Long Kỷ vốn cũng không ôm hi vọng gì, vừa nghe Lý Bình An nói thế, trong lòng lập tức mừng như điên, vội vàng kêu lên:

- Trước nay bản tôn luôn nói lời giữ lời, chờ chân thân của bản tôn thoát khốn rồi, giới này sẽ là của Đạo Chủ ngài!

Minh Vương hơi nhíu mày, nói:

- Đạo Chủ, ngài thật sự muốn thả hắn ra? Đây là một nhân vật vô cùng đáng sợ, không thể tin tưởng hắn hoàn toàn.

Lý Bình An cười nói:

- Yên tâm, bần đạo tự có biện pháp!

Lại nói với Long Kỷ bên trong Tỏa Long Tỉnh:

- Ngươi có thể ra.

Một vòng xoáy thông đạo xuất hiện phía trên Long Kỷ, Long Kỷ vui mừng khôn xiết, giương cánh bay lên chui vào trong vòng xoáy.

Một đạo hắc ảnh từ trong giếng nước bay thẳng lên trời, ầm ầm nước văng tung tóe, hắc ảnh vừa rời khỏi giếng liền nhanh chóng biến lớn, mang theo xiềng xích thật dài xông lên không trung.

Long Kỷ giương cánh lơ lửng giữa không trung, thân dài ngàn mét che phủ toàn bộ Tam Thanh Quan. Đám người Thanh Tuyết Thanh Vũ Thạch Hạo Hỏa Linh Nhi từ trong hậu viện nhanh chóng chạy ra, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cự Long trên bầu trời, sao hắn lại ra rồi?

Long Kỷ cúi đầu nhìn xuống Lý Bình An, tiếng như sấm rền vang vọng bầu trời:

- Đạo Chủ đã nguyện thả bản tôn ra khỏi giếng, còn mong ngài tháo bỏ luôn xiềng xích.

- Đừng vội.

Lý Bình An chậm rãi bay lên, lơ lửng đối diện Long Kỷ, so sánh với thân thể khổng lồ của hoàng kim Cự Long, Lý Bình An có về cực kỳ nhô bé.

Lý Bình An duỗi tay xuất ra một ngọc quan, ném về phía Long Kỷ.

Long Kỷ theo bản năng định tránh, nhưng ngẫm nghĩ vì để Lý Bình An yên tâm, liền không động đậy gì cả. Hắn biết rõ đây là thủ đoạn để hạn chế hắn, nhưng vẫn thản nhiên tiếp nhận. Trong lòng hắn có tính toán riêng, hắn là Viễn Cổ chí tôn ở thế giới này, mặc dù giờ đang là thần long, thực lực phát huy được có hạn, không phá nổi miệng giếng cổ kì quái kia, nhưng cấm chế lại không phải thứ dựa vào sức mạnh, lấy tri thức Viễn Cổ và nguyên kỹ mà bản thân nắm giữ, còn sợ không phá nổi một cái cấm chế sao?

Dù cho không phá nổi cấm chế, thân thể này cũng không phải của hắn, đợi đến khi phá vỡ được phong ấn của bí cảnh, trở về lại bản thể, cấm chế có huyền diệu tới mấy cũng đâu làm gì được mình?

Trong đầu Long Kỷ hiện lên từng suy nghĩ, hắn sắp xếp từng đường lui cho mình vô cùng thỏa đáng.

Ngọc quan chậm rãi bay đến đỉnh đầu Cự Long, nó lóe sáng, hóa thành một Kim Cô khổng lồ, vững vàng rơi xuống đầu Cự Long, như là nhẹ nhàng đặt lên.

Long Hoàng khổng lồ vô thức nhíu mày một chút, chỉ cảm giác đỉnh đầu mát lạnh, cũng không có cảm thấy có cái gì không ổn.

Lý Bình An vung phất trần lên, cười nói:

- Tỏa Long liên về!

Tỏa Long liên lập tức rút ra khỏi thân long, hai tia máu bắn lên, nó cấp tốc lui vào trong Tỏa Long Tỉnh, chìm xuống đáy giếng.

Vết thương trên lưng Cự Long nhanh chóng khép lại, trong nháy mắt, lân phiến bao trùm lên vết thương, thoạt nhìn vô hại.

Rống!

Cự Long ngẩng đầu hưng phấn rống to, hai cánh chấn động dấy lên một trận cuồng phong, cuồng phong càn quét làm hoa cổ cây cối trong dãy núi bị thổi bạt, tiêu điều xơ xác. Thần long to lớn xông thẳng lên trời, bay vào trong mây biến mất không thấy đâu nữa.

Lý Bình An chậm rãi hạ xuống bên cạnh giếng nước.

Minh Vương Dạ Vũ hoài nghi hỏi:

- Chỉ dùng Kim Cô kia chụp xuống một chút là được rồi? Sao ta thấy nghi ngờ quá!

Lý Bình An nói:

- Đó là Kim Cô do Đạo Môn tiền bối chế tác, vẫn được lưu truyền đến bây giờ, hắn không phá nổi.

Minh Vương nhíu mày nói:

- Ngươi chớ có quên, đây không phải bản thể của hắn, chỉ là một bộ long thi mà thôi.

- Kim Cô kia cũng không phải tác dụng trên nhục thể, mà là linh hồn, dù hắn đổi bao nhiêu cỗ nhục thân, Kim Cô vẫn luôn tồn tại.

Bạch Hiểu Thuần ở bên cạnh cười hắc hắc nói:

- Sư phụ, ngài cho Long Hoàng mang Khẩn Cô Chú, phải chăng nó cũng phải nghe lời bọn con?

Lý Bình An quay đầu nhìn về phía đám đệ tử, đưa tay gõ lên đầu Bạch Hiểu Thuần một cái, không vui nói:

~ Tu vi của hắn các con hoàn toàn không thể so được, lúc nhìn thấy hắn nhất định phải giữ cung kính.