← Quay lại trang sách

Chương 815 Vũ Dương Uy Rời Đi

Thiến niên vội vàng nói:

- Ta tên là Liễu Nguyên.

Một Thiên Binh khác nói:

- Liễu Nguyên đúng không! Ngươi đi theo ta.

Quay người đi ra ngoài.

Liễu Nguyên vội vàng đuổi theo, sau khi ra khỏi cửa điện liền thấy bên cạnh còn có một tòa đại điện nữa, trên tấm bảng của đại điện đó viết: "Truyền Thừa điện".

Thiên Binh mang theo Liễu Nguyên đi đến trước Truyền Thừa điện thì dừng lại, nói:

- Từ khi Viễn Cổ đoạn tuyệt, hạ giới liền mất đi phương pháp tu luyện để đặt chân lên Tiên Đạo, nếu như không có gì ngoài ý muốn, các ngươi tu luyện đến cảnh giới này đã xem như là hoàn mỹ, nếu muốn tiến bộ thêm cần vô số người mở đường, không ngừng tìm tòi, trong quá trình đó, một khi không may mắn chút thôi sẽ là thân tử hồn diệt.

Trong lòng Liễu Nguyên cũng cảm thấy nặng nề, thậm chí còn thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ thành Tiên chính là điểm cuối của con đường sao?

Thiên Binh tiếp tục nói:

- Đạo Chủ thương hại các ngươi cầu Đạo gian khổ, đặc biệt để lại Truyền Thừa điện ở chỗ này, bên trong có vô số truyền thừa từ thời Viễn Cổ Hồng Hoang, có thể lĩnh ngộ được gì trong đó hay không phải xem vào tạo hóa của ngươi.

Liễu Nguyên sinh lòng cuồng hỉ, vội vàng cúi đầu nói:

- Đa tạ Đạo Chủ!

Thiên Binh đưa tay đặt trên cửa điện, cửa điện ầm vang mở ra, thần quang phả ra ngoài. Thiên Binh nói:

- Đi vào đi!

Liễu Nguyên bước nhanh vào bên trong, thân ảnh khuất dần trong thần quang. Vừa đi vào đại điện, Liễu Nguyên liền cảm giác trời đất quay cuồng một hồi, trong nháy mắt đã xuất hiện trong một trang viên, bên trong trang viên có một thanh niên đang ngồi đánh đàn, tiếng đàn thanh thoát vô cùng êm tai, Liễu Nguyên nhịn không được liền trầm mê trong đó.

Đột nhiên, tiếng đàn biến đổi trở nên tràn ngập sát phạt, từng chuôi sóng âm trường kiếm xông lên trời, lá rụng trong trang viên đều bị kiếm khí vô hình cắt thành hai nửa. Liễu Nguyên cũng không nhịn được biến sắc mặt, toàn thân nháy mắt lạnh lẽo, kinh hãi đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm cả người, tâm thần run rẩy trước kiếm khí, một cảm giác huyền diệu tràn ngập trong tim.

Sau một hồi lâu, Liễu Nguyên bước ra khỏi đại điện, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại vô cùng sáng tỏ.

Thiên Binh cười nói:

- Nhìn ngươi đạt được không nhỏ.

Liễu Nguyên cung kính thi lễ nói:

- Đa tạ đại nhân!

Thiên Binh lắc đầu nói:

- Ta cũng không tính là đại nhân gì cả, chỉ là một thủ vệ Thiên Binh nho nhỏ mà thôi. Nếu ngươi đã có được truyền thừa, vậy mau hạ giới đi!

- Vâng!

Liễu Nguyên dựa theo chỉ dẫn của Thiên Binh bay về một phương xa. Lúc bay vào trong mây, hắn quay đầu nhìn lại, liền phát hiện địa phương mà mình đứng ban nãy hóa ra là một tòa Huyền Không Đảo, tường vân vờn quang đảo, Tiên khí ngàn vạn.

Liễu Nguyên quay đầu bay xuống mặt đất mênh mông bên dưới, trong lòng hơi hơi kích động, trường sinh bất lão, ta tới đây!

Một thời gian sau, trên thế giới liên tục xuất hiện lôi đình ầm ầm ở khắp các nơi. Thiên Kiếp không ngừng giáng lâm, có người thành công cũng có người thất bại, người thành công được tường vân vờn quanh phi thăng Thiên Giới, kẻ thất bại hóa thành tro bụi dưới Thiên Kiếp. Siêu Phàm cường giả ở thế gian giảm mạnh, chuyện tranh đấu lẫn nhau cũng bớt đi rất nhiều.

Đồng thời, Địa Phủ cũng nhanh chóng khuếch trương, bởi vì phạm vi quản lý mở rộng, nên cần có Quỷ Thần thêm vào. Số Minh giới Quỷ Vương xuất lực trợ giúp Phong Thần chỉ chiến trước đó cũng đều nhao nhao quy thuận Địa Phủ, thụ phong Quỷ Thần.

Sau nửa tháng, một nam tử trung niên khôi khô đến trước Tam Thanh Quan, cất bước đi vào.

Tiếng tụng kinh từ trong Tam Thanh Quan truyền ra ngoài:

~... Người đều có tinh, tinh hợp thần; thần hợp khí, khí hợp thật.

Không được thật, đều là mạnh danh...

Nam tử lẳng lặng đứng chờ bên cạnh Tỏa Long Tỉnh, cũng nghe được tiếng tụng kinh sáng sủa đó, nhịn không được trầm mê vào trong.

Sau một lát, tiếng tụng kinh biến mất, nam tử cũng đột nhiên bừng tỉnh.

Lý Bình An từ trong đại điện đi ra, đến bên cạnh nam tử, cười nói:

- Vũ cư sĩ đợi lâu.

Vũ Dương Uy lấy lại tỉnh thần, tán thưởng nói:

- Đạo Môn kinh thư ẩn chứa thiên địa chí lý, quả thật bất phàm.

Lý Bình An cười cười, cũng không có khiêm tốn, quá khiêm tốn chính là không tôn trọng Đạo Môn tiền bối. Hắn hỏi:

- Vì sao Vũ cư sĩ còn chưa rời đi?

Vũ Dương Uy cười ha ha nói:

- Phong cấm ở thế giới này còn chưa được giải khai, sao có thể tùy tiện rời đi?

Lý Bình An cười nói:

- Đối với cư sĩ mà nói, mổ ra phong cấm cũng đâu phải việc gì khó?

Vũ Dương Uy gật đầu nói:

- Đương nhiên không khó, nhưng bản tôn đã nói tặng thế giới này cho Đạo Chủ, hiển nhiên phải đến nói với Đạo Chủ một tiếng.

- Vậy là cư sĩ định rời đi?