Chương 826 Mới Tới Dị Giới
Hư không vô tận vỡ nát dưới một kích giao chiến giữa hai người, chiến trường càng ngày càng xa, dần dần vượt qua cảm ứng của mọi người.
Bên trong Tinh vực, Câu Trần Đại Đế nhìn chằm chằm hư không bên ngoài thật lâu, sau đó chậm rãi nói:
- Thu binh!
Chúng Thiên Thần Thiên Binh cùng hô lên:
- Vâng!
Bên trong Tam Thanh Quan, Bạch Hiểu Thuần thì thầm:
- Bọn chúng quá lợi hại rồi!
Thanh Tuyết lo lắng hỏi:
- Sư phụ, Lữ Động Tân có thể thắng sao?
Lý Bình An phất tay tán đi Viên Quang chỉ thuật, nói:
- Hiển nhiên có thể thắng!
Ninh Khuyết đứng dậy, trầm ngâm nói:
- Sư phụ, con muốn đi Địa Phủ bế quan tu luyện.
Lý Bình An nhìn hắn cười nói:
- Cảm thấy áp lực?
Ninh Khuyết gật đầu, nặng nề nói:
- Bên ngoài tràn đầy nguy hiểm, chúng ta vẫn là quá yếu.
Lý Bình An khẽ gật đầu, nói:
- Có chút áp lực cũng tốt, đỡ phải lười biếng.
Bạch Hiểu Thuần đứng lên kêu lên:
- Sư phụ, con cũng muốn đi bế quan tu luyện.
Thanh Tuyết Thanh Vũ đứng lên, nói:
- Chúng con...
Lý Bình An phẩy tay, không vui nói:
- Đi thôi! Đi thôi! Đều đi thôi! Cũng để vi sư yên tĩnh chút.
Mấy đệ tử cười rồi rời đi.
Trong viện lập tức yên lặng, Lý Bình An xòe tay ra, giữa lòng bàn tay là một đạo ngũ quang thập sắc đang xoay tròn, hắn lẩm bẩm:
- Nếu như nàng tiến vào thế giới này, bần đạo mượn nhờ thiên địa chi lực chưa hẳn đã không đánh nổi một trận với nàng.
Nhưng nếu ở thế giới bên ngoài...
Lý Bình An lắc đầu tự nói:
- Cần mau chóng luyện chế ra Ngũ Hành Tiên trận.
Bên trong Thần điện của Thần Hi Thần Hệ Thần Quốc xa xôi, khí tức Thần Hi Chủ Thần đột nhiên trở nên kịch liệt, áp lực không khống chế được phóng suất ra ngoài, khiến toàn bộ anh linh trong Thần Quốc đều quỳ sụp xuống mặt đất.
Chúng Thần bên trong Thần điện đều ngưng trọng nhìn Thần Hi Chủ Thần.
Thần Hi Chủ Thần trầm mặc một chút, thanh âm khổng lồ vang lên:
- Vũ Dương Uy cùng Ám Dạ Thần Hệ đang rình rập chúng ta, chỉ là một Tứ Phương Tù giới tạm thời tặng cho Hồng Hoang Thiên Đình.
Tất cả Phụ Thần đều sửng sốt một chút, trong đầu hiện lên từng suy nghĩ, nhưng ai nấy đều đã đoán được chân tướng, chỉ e hóa thân của Chủ Thần đã xảy ra chuyện. Trong lòng mọi người càng thêm cảnh giác Hồng Hoang Thiên Đình. Tất cả cùng đứng dậy:
- Vâng!
- Lui ra đi!
Thần quang lóe lên, đông đảo Thần Linh biến mất khỏi đại điện.
Kể từ lần Thiên Sứ tộc đến xâm lấn kia, Hồng Hoang chìm trong thanh bình, Thiên Sứ tộc đại quân không còn tới nữa, tựa như là sợ Hồng Hoang.
Rời xa Hồng Hoang giới, bên trong hư không, trước một Vị Diện sáng rực lơ lửng xuất hiện ba vệt sáng, chúng phóng về phía Vị Diện, trong nháy mắt đã tiến vào thế giới này.
Trong một thế giới xa lạ, ba đạo hắc quang từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong một khu rừng, hắc quang ngưng hiện thân hình, chính là ba người Minh Vương Dạ Vũ, Mạnh Hạo Nhiên và Phần Thiên Khổng Tước.
Minh Vương Dạ Vũ mệt mỗi nói:
- Cuối cùng cũng tới, sớm biết xuyên qua thế giới mệt mỏi như vậy, ta đã ở lì trong phòng nằm đọc tiểu thuyết, dễ chịu biết bao nhiều.
Mạnh Hạo Nhiên cũng cảm thán:
- Chúng ta xuyên qua hư không những năm năm mới tìm được một thế giới, khoảng cách này cũng xa quá mức rồi.
Minh Vương Dạ Vũ ngẩng đầu nhìn Phần Thiên Khổng Tước mặt không đổi sắc, nghi hoặc hỏi:
- Khổng Tước, ngươi không mệt mỏi sao?
Phần Thiên Khổng Tước lạnh nhạt nói:
- Ta đã đoán được từ trước.
Dạ Vũ hơi trợn mắt lên, Khổng Tước thật không đáng yêu chút nào.
Dạ Vũ nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nhíu mày một chút, sau đó đưa tay chộp tới phía trước, bầu trời xuất hiện từng sợi hắc khí, tụ vào trong lòng bàn tay nàng thành một viên cầu đen nhánh.
Mạnh Hạo Nhiên cùng Phần Thiên Khổng Tước cũng nhíu mày nhìn viên cầu này.
Mạnh Hạo Nhiên kinh nghi nói:
- Đây là thứ gì? Khí tức thật bất tường.
Dạ Vũ lắc đầu nói:
- Không biết, hình như có rất nhiều khí thế kiểu này xen lẫn trong thế giới ở đây.
Phần Thiên Khổng Tước nói:
- Đi tìm người hỏi một chút hẳn sẽ biết thôi.
Dạ Vũ cười nói:
- Không vội, đã lâu chưa được ăn gì. Tiểu Khổng Tước, ngươi đi kiếm dã thú đến đây, ta sẽ biễu diễn cho các ngươi món thịt nướng hắc ám chính tông.
Phần Thiên Khổng Tước lạnh mặt nhìn Dạ Vũ, nói:
- Vẫn để ta làm đi, ngươi làm là không thể ăn.
Dạ Vũ thở phì phì kêu lên:
- Tiểu Khổng Tước, ngươi chớ xem thường ta, trong năm năm xuyên qua hư không này, ta đã nghiêm túc suy nghĩ qua trù nghệ, trong đầu hiện lên rất nhiều món ăn mỹ vị.
Phần Thiên Khổng Tước quay người đi về phía xa.
Mạnh Hạo Nhiên vội vàng cười bồi kêu lên:
- Phu nhân chờ một chút, ta tới, ta tới! Mấy việc nặng nhọc như đi săn này sao có thể để phu nhân ra tay? Ta làm vẫn hay hơn!