← Quay lại trang sách

Chương 831 Thắng

Hắc quang trải rộng khắp nơi, mọi tà dị đều đều biến mất, từng quang trụ màu đen phóng lên tận trời, tà dị đang phi hành trên không trung cũng nát bấy, màn trời hắc ám oanh oanh chấn động, dưới sự tấn công của vô số quang trụ, nó nhạt đi rồi biến mất hẳn, lộ ra một đầu Cự Long màu băng lam dài mấy trăm mét.

Oanh oanh oanh!

Mấy quang trụ đen nhánh đâm vào thân thể Cự Long.

Rống!

Cự Long ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, thân thể mạnh mẽ đâm tới trước, dần dần tan ra hóa thành vô số điểm đen, cuối cùng biến mất không còn tăm tích.

- Thắng!

Một chiến sĩ mặt đây râu hô lên.

- Thắng!

- Chúng ta thắng!

- Ha ha ha! Thâm Uyên tà dị diệt sạch!

Từng tiếng hò reo hưng phấn vang lên, tất cả mọi người vỡ òa trong niềm vui khôn xiết.

An Kỳ rút chủy thủ từ dưới đất lên, tâm thần vẫn còn chìm trong hoảng hốt, nàng cảm thấy rất không chân thật, tà dị chen chúc như nước thủy triều lại bị chủy thủ do Dạ Vũ tỷ tỷ tặng diệt sạch.

Một tướng quân râu ria mang vụn băng đầy người được một phó tướng nâng đi tới, hắn ho khan hai tiếng nói:

- Thật là một lực lượng đáng sợ, bản tướng thay mặt người trong thiên hạ đa tạ An Kỳ tiểu thư.

An Kỳ lấy lại tỉnh thần, vội vàng xoay người thi lễ nói:

~ Ulysses tướng quân không cần đa lễ, ta không làm gì cả, đều là công lao của Dạ Vũ tỷ tỷ, thanh chủy thủ này cũng là Dạ Vũ tỷ tỷ tặng cho ta.

Roland Ulysses thì thầm:

- Dạ Vũ... Danh tự thật cổ quái.

Hắn nhìn chủy thủ đen nhánh trong tay An Kỳ, hỏi:

- An Kỳ tiểu thư có thể nói rõ lai lịch thanh chủy thủ này cho bản tướng biết không?

An Kỳ xấu hổ nói:

~ Ta không giỏi nói chuyện lắm, nếu tướng quân muốn biết, có thể tìm đồng bạn của ta đến đây, bọn họ đều biết rõ chuyện này.

Roland Ulysses quay đầu phân phó:

- Triệu tập toàn bộ đồng bạn của An Kỳ tiểu thư đến đây.

Phó tướng cung kính đáp:

- Vâng!

Đáp xong quay người bước nhanh về phía xa.

Roland Ulysses tướng quân cười nói:

- Mời An Kỳ tiểu thư đi với ta đến Thành Chủ phủ ngồi tạm, đồng bạn của tiểu thư sẽ đến đó sau.

An Kỳ gật đầu, nhu thuận nói:

- Được rồi!

Nàng đi với Ulysses tướng quân tiến vào trong thành.

Trên chiến trường, các chiến sĩ không còn reo hò nữa, tất cả đều đưa mắt nhìn An Kỳ cùng thủ thành đại tướng quân rời đi, hầu hết mọi người ở đây đều không biết An Kỳ, nhưng bọn hắn đều biết chính nữ hài này đã cứu mình, cũng cứu được mấy trăm bách tính trong thành trì.

Bên trong Thành Chủ phủ, đại tướng quân ngồi tại chủ vị, An Kỳ ngồi phía dưới.

Tiếng bước chân ồn ào vang lên, bốn người toàn thân đẫm máu đi tới, mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều mang theo thương thế.

Một thanh niên chạy nhanh đến trước mặt An Kỳ, hưng phấn cười ha ha kêu lên:

- An Kỳ, là ngươi đã cứu chúng ta, ta thấy được, là ngươi đã cứu chúng ta, một màn vừa rồi thật sự quá rung động!

Một nữ tử khí khái hào hùng đi đến bên cạnh An Kỳ, vội vàng hỏi:

- An Kỳ, có phải vũ khí trong tay ngươi là...

An Kỳ gật đầu nói:

- Là Dạ Vũ tỷ tỷ đưa cho ta.

Nữ tử kia thì thầm:

- Thật sự là thanh chủy thủ đó...

Những người còn lại liếc nhìn nhau, ánh mắt có chút hối hận, sớm biết bọn hắn lợi hại như vậy, nên xem bọn hắn là tổ tông mà hầu hạ mới đúng! Nói không chừng còn có thể nhờ họ giúp đỡ.

Roland Ulysses ho khan hai tiếng nói:

- Mấy vị có thể nói cho bản tướng quân nghe một chút về cái người tên là Dạ Vũ này không?

Tất cả thanh niên thiếu nữ cung kính đáp:

- Vâng!

Roland Ulysses tướng quân nói:

- Mời ngồi, chúng ta từ từ nói.

Sau khi mọi người ngồi xuống, tất cả đều nhìn về phía một vị thanh niên, hắn là người giỏi ăn nói nhất trong bọn.

Thanh niên nói:

- Chuyện này phải nói từ lúc chúng ta bắt đầu rời khỏi học viện đi tôi luyện...

Không lâu sau đó, Roland Ulysses tướng quân sắc mặt cổ quái nói:

- Nói cách khác, các ngươi cùng bọn họ du lịch một thời gian, sau đó Dạ Vũ liền tặng thanh thần binh uy lực vô tận này cho An Kỳ tiểu thư.

Tất cả mọi người gật đầu.

Trong lòng Roland Ulysses dâng lên một cảm giác thật hoang đường, người hát rong cũng không thể viết ra được một câu chuyện hoang dường như thế, quả thực quá mức không thể tưởng tượng nổi, quá giả.

Thanh niên cảm thán nói:

- Một vũ khí đã có uy lực như thế, bản thân bọn họ còn mạnh đến nhường nào? Nếu có thể mời bọn họ đến trợ giúp thì tốt biết mấy?

An Kỳ đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, Hughes đâu? Sao hắn không đến đây.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên trầm mặc, trong lòng An Kỳ dâng lên một cảm giác chẳng lành.