Chương 876 Vô Thường Giáng Lâm
Vô Thường thần quân không đâu địch nổi!
- Vô Thưởng giáng lâm, thiên hạ thái bình!
Bách tính trong thành trì phát ra tiếng hoan hô hưng phấn đến rung trời.
Người thanh niên quay đầu nhìn về phía kiếm khách áo trắng, gật đầu cười, ở nơi mọi người bao vây hướng về phía trong thành đi vào.
Kiếm khách áo trắng chần chờ một chút cũng đi vào theo.
Chính giữa thành chì có một toà đại điện, trong đó hương hoả lượn lờ, khách hàng hương tín đồ qua lại không ngót.
Kiếm khách áo trắng bước chân đi vào bên trong đại điện, liền thấy được ba toà tượng thần đứng vững ở phía trước, bên cạnh ba toà tượng thần to lớn thì là một toà tượng thần nhỏ đang đứng thẳng, hình thái của tiểu thần tiên cùng với hắc y nhân vừa mới xuất hiện ngoài thành giống nhau như đúc, đầu đội mũ cao trên mũ viết bốn chữ lớn thiên hạ thái bình.
- Ngươi là người tu luyện sao?
Thời điểm kiếm khách áo trắng còn đang quan sát bốn toà tượng thần, một thanh âm ở phía sau vang lên.
Kiếm khách áo trắng xoay người sang chỗ khác, cái thanh niên gầy gò mặc áo đen trước đó đang đứng ở trước mặt.
Thanh niên áo đen nghiêm túc nói:
- Đối với thần linh phải gìn giữ kính sợ, phàm nhân há có thể nhìn thẳng vào thần linh?!
Kiếm khách áo trắng trong lòng hơi động, liền vội vàng hỏi:
- Nơi này của ngươi thật sự có thần?
- Vừa rồi ngươi không phải đã nhìn thấy rồi sao? Nơi đây chính là pháp vực của Hắc Vô Thường thần quân, nhận được Hắc Vô Thường thần quân che chở.
Ánh mắt thanh niên áo đen loé lên vẻ kích động cùng thành kính.
Vô Thường thần quân? Kiếm khách áo trắng vắt óc, cũng chưa từng biết tới cái gì gọi là Vô Thường thần quân? Chưa từng nghe nói tới thế giới cổ đại có cái thần linh nào đó gọi là Vô Thường.
Chẳng lẽ là Tà thần? Kiếm khách áo trắng trong đầu dâng lên một ý niệm, vội vàng hướng về phía thanh niên nghe ngóng tin tức, tất cả nghe được đều là những lời ca tụng với Vô Thường thần quân.
Kiếm khách áo trắng mang theo tâm tư hoài nghi đi dạo trong thành một vòng, cũng không mảy may phát hiện vết tích của Tà thần, không cần tế tự huyết nhục sinh mệnh, ngược lại chỉ cần đốt một chút que gỗ nhỏ là được, bách tính đối với Vô Thường thần quân trừ sự tín ngưỡng cuồng nhiệt ra, cũng không có một chút không ổn nào.
Cuối cùng dò xét không có kết quả lại thêm nữa là thành này có khả năng tự vệ, thanh niên quyết định rời đi thật nhanh, vô số tà dị tràn vào đại lục, cũng không phải là thành trì nào cũng đều may mắn lọt vào mắt xanh của thần linh như thế, những bách tính khác còn cần mình đi cứu.
Thời điểm ngàn vạn người tu luyện cường đại từ các nơi trên thế giới trở về, ngạc nhiên phát hiện ra dự đoán thây ngang khắp đồng bên trong đại lục, tình huống tà dị khắp nơi trên đất cũng không có phát sinh, dường như mỗi cái thành trì nhỏ đều có một toà thần điện kỳ quái toạ trấn, bên trong thần quan có thể mượn uy lực của thần linh dùng để che chở một phương, diệt sát từng đợt tấn công nhỏ yếu của tà dị.
Ngược lại là tà dị cường đại đều đang vây công toạ trấn một phương thành lớn, cùng những người tu luyện ở lại phát sinh huyết chiến, dẫn đến các thành lớn tổn thất nặng nề, hơn người toà thành lớn bị ác ma Thâm Uyên bao phủ, thành diệt người vong.
Sau khi người tu luyện trở về toàn bộ thế giới nhấc lên chiến hoả, tất cả cường giả đều đang liều mạng chống cự, thế công của Thâm Uyên cũng theo đó mà trì trệ.
Sau khi thông đạo Thâm Uyên mở ra nửa tháng, Thánh Đường một mực không có động tác cũng gia nhập đại chiến, tuyên dương tín ngưỡng Quang thần nhưng phải là ý niệm cực lạc, cấp tốc thu số lượng lớn tín đồ ở bên trong loạn thế, khống chế quyền hành của mấy chục toà thành lớn, chiếm nửa phương thiên địa.
Sau khi đại chiến mở ra một tháng, Nhân tộc lâm vào xu hướng suy tàn, vô luận là Thánh Đường hay Thâm Uyên so với Nhân tộc đều mạnh hơn rất rất nhiều, đồng thời tà dị có nguồn gốc từ Thâm Uyên không ngừng tràn vào thế giới càng ngày càng mạnh, Thủ miếu giả phụng dưỡng thần linh liên tục tiếp dẫn thần linh nhập thể tham gia đại chiến, thân thể cũng đều càng ngày càng không chịu đựng nổi, không ít Thủ miếu giả nhục thân liên tiếp sụp đổ, đây cũng chính là giao dịch lớn mà ban đầu Lý Bình An nói.
Một chỗ trên không của thành trì, thân ảnh một người mặc chiến giáp đang cùng hai tử sắc ác ma giao chiến, oanh! Oanh!
Oanh! Dư ba của trận chiến giống như thiên lôi vang lên, từng đạo gợn sóng ở trong không trung khuếch tán khắp nơi.
Hai tử sắc ác ma đồng thời há mồm, phun ra hai đạo tia chớp màu đen, đông một tiếng bắn ở trên thân ảnh mặc chiến giáp, người chiến sĩ mặc chiến giáo bị tia chớp màu hắc ám bao vây rơi xuống mặt đất, ầm ầm ầm đụng xuyên qua một cái đường phố.