Chương 909 Phát Triển Nội Tuyến
Duis theo bản năng gật đầu, lại vội vàng lắc đầu, cuống quít giải thích nói:
- Chỉ là vị kia tộc nhân của ta là Thâm Uyên Lãnh chủ, cho nên ta cảm thấy... Mới cảm thấy...
Lý Bình An nghiêm mặt nói:
- Người thường cũng được, Thâm Uyên Lãnh chủ cũng thế! Chỉ cần không phải người đại gian đại ác, Hồng Hoang đều có thể che chở.
Duis cảm động nói:
- Đạo chủ, ngài quả thật là người tốt.
Lý Bình An sắc mặt cổ quái, ta đây là bị phát thẻ người tốt à?
Lý Bình An đứng dậy vui vẻ nói:
- Ta đây đi tìm Agnes bọn họ, để bọn họ thoát khỏi Thâm Uyên, ở lại trong đại thế giới Hồng Hoang của chúng ta.
Lý Bình An lắc đầu nói:
- Muộn rồi, bọn họ đã rời khỏi Hồng Hoang rồi.
- Rời đi rồi?
Trên khuôn mặt thanh tú của Duis mang theo chút tiếc nuối mờ mịt.
Lý Bình An cười nói:
- Không vội, bây giờ rời đi rồi, lần sau còn có thể gặp lại, đến lúc đó nói sau cũng không muộn.
- Vâng!
Duis gật đầu, kiên định nói:
- Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ thuyết phục bọn họ lưu lại.
Lý Bình An nói:
- Hồng Hoang cũng hoan nghênh những bằng hữu có thiện ý.
Duis nhìn về phía Lý Bình An cúi người thi lễ, cung kính nói:
- Cảm ơn đạo chủ, ta cáo từ trước.
- Đi đi!
Duis xoay người bước ra ngoài, dọc theo con đường rợp bóng cây lần nữa trở lại Tam Thanh quan phía trước, chần chừ một lúc mới tiến vào Đạo viện, cung kính thắp ba nén hương rồi bước ra khỏi Đạo viện, hóa thành một thần quang hướng về phía bầu trời bay lên.
Tam Thanh Quan bên cạnh dòng suối nhỏ phía sau núi, Lý Bình An cầm cần câu trong tay chậm rãi nâng lên, dây câu đột nhiên vù vù dấy lên lao thẳng, lực đạo mạnh mẽ truyền ra từ dây câu, cần câu đều bị cong xuống.
- Ngươi còn không thần phục?! Ngươi cũng biết ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay mà?
Dây câu tiếp tục vù vù dấy lên, cần câu được kéo thành hình vòm cung, gần như gãy đứt.
Lý Bình An thở dài nói:
- Thôi! Ngươi đã không muốn thần phục, vậy để mấy hắc ám Tinh linh thay thế ngươi đi! Ngươi có thể làm được bọn hắn cũng có thể.
Lực đạo giãy dụa nháy mắt biến mất, con sông một mảng tối đen, một vòng Loan Nguyệt đen nhánh từ dòng nước bay lên, treo lơ lửng trước mặt Lý Bình An.
Một giọng nói trầm phát ra từ bên trong Loan Nguyệt:
- Muốn ta thần phục cũng có thể, ta có ba điều kiện. Thứ nhất, ta không phải là thuộc hạ của ngươi, chúng ta là quan hệ hợp tác. Thứ hai, ta muốn tự do tuyệt đối...
Lý Bình An bộ dạng lười biếng, đánh gãy nói:
- Bỏ đi, nghe có vẻ khá phiền phức, ta vẫn là tìm hắc ám Tinh linh kia đi!
Thanh âm bên trong Viên Nguyệt vội vàng nói:
- Tuyệt đối không phiền phức, ta nói sai rồi, không có ba chỉ có một. Ngươi không phải rất coi trọng hắc ám Tinh linh kia sao?
Bên trong Thâm Uyên nguy hiểm chồng chất, các Lãnh chúa trong đó cũng lục đục với nhau, ngươi lựa chọn cho nàng làm việc cho ngươi ở Thâm Uyên, chính là đẩy nàng cận kề cái chết.
- Một điều kiện cũng được!
Lý Bình An xòe tay ra, trong lòng bàn tay hiện lên một cái kim cô, nói:
- Bần đạo chỉ có một điều kiện, đeo nó lên.
Loan Nguyệt tối đen cuồn cuộn bốc lên ma khí có vẻ âm u khủng khiếp, một khuôn mặt đạo nhân xuất hiện trên Loan Nguyệt, phẫn nộ kêu lên:
- Là ta có một điều kiện.
- Đeo nó lên đi!
- Ngươi không nên ép ma quá đáng, Thâm Uyên Lãnh chủ uy nghiêm không thể chịu nhục!
- Đeo nó lên!
- Cùng lắm thì cá chết lưới rách!
Lý Bình An ý cười không giảm nói:
- Ngươi có thể cự tuyệt! Bần đạo đây đi tìm hắc ám Tinh linh.
Ma khí cuồn cuộn lập tức biến mất, mặt người trên chỗ ngoặt tròn lộ ra vẻ tươi cười miễn cưỡng nói:
- Đạo trưởng tôn quý, kỳ thật ta rất muốn làm bằng hữu với ngươi, cho nên ta đáp ứng!
Lý An Bình xòe tay ra, kim cô bay lên trôi nổi trên Viên Nguyệt.
Trước đó ở Tây Du, hệ thống đã thưởng ba chiếc khẩn, kim, cấm ba chiếc vòng. Khẩn cô Tây Du ở trên đầu Phạm Hiền sau đó dùng trên đầu Vũ Dương Uy, bị nó mang ra khỏi Hồng Hoang.
Kim cô Tây Du là mang tại Hắc Long mã Dạ Nhiễm trên đầu, vẫn không có gõ xuống.
Vòng này là cấm cô duy nhất còn lại.
Lý Bình An nói:
- Xuyên qua cấm cô rồi xuất hiện đi!
Viên Nguyệt màu đen tách ra một khe hở, một làn khói đen theo Viên Nguyệt bay ra, xuyên qua cấm cô ở trên không trung hóa thành một lão nhân u ám, cổ lão nhân mang theo một vòng sáng tròn.
Lý Bình An hài lòng nói:
- Không tồi, hiện tại đáng yêu hơn rồi.
Lão nhân cúi đầu nhìn cái vòng trên cổ, khóe miệng run rẩy một chút, đáng ghét! Cái này đáng yêu chỗ nào!
Lão nhân xoay người cung kính nói:
- Ảnh ma Hoắc Thương tiếp kiến Đạo chủ.
- Sau khi ngươi quay về Thâm Uyên, biết được Thâm Uyên có động tĩnh gì, mau chóng cho ta biết.