← Quay lại trang sách

Chương 984 Thái Âm Tinh Quân

Bạch Hiểu Thuần hô to:

- Đại Bạch, chúng ta về nhà thôi.

Đại Bạch trư mập thêm một vòng chạy từ trong tầng mây đằng xa tới, bên trong tầng mây hình thành nên một bạch sắc thông đạo.

Đại Bạch Trư chạy đến trước mặt Bạch Hiểu Thuần thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần.

Bạch Hiểu Thuần xoay người cưỡi lên Đại Bạch Trư, vỗ vỗ đầu Đại Bạch Trư nói:

- Đi thôi! Quay về Hồng Hoang tìm sư phụ.

Trong mắt Đại Bạch Trư hiện lên vẻ phấn khích, cõng theo Bạch Hiểu Thuần nhanh chóng chạy ra ngoài thần quốc.

Brod dẫn theo hai vị Thiên Thần cấp hộ vệ, vội vàng theo phía sau.

- Sư phụ! Ta đã về rồi đây.

Một tiếng hét hưng phấn vang vọng trên vùng trời của Thương Man sơn mạch.

Bóng dáng Bạch Hiểu Thuần cưỡi Đại Bạch Trư hiện lên, Đại Bạch Trư bước bốn cái chân ngắn chạy băng băng xuống Tam Thanh quan.

Ninh Khuyết đi ra khỏi Tam Thanh quan, chắp tay thi lễ cười nhẹ nói:

- Cung nghênh sư huynh hồi sơn!

Đại Bạch Trư cõng theo Bạch Hiểu Thuần đáp xuống trước đại môn của Tam Thanh quan.

Bạch Hiểu Thuần xoay người xuống khỏi Đại Bạch Trư, đưa tay vỗ vỗ mông Đại Bạch Trư, nói:

- Tự mình đi chơi đi!

- Phù!

Đại Bạch Trư xả một cú hôi mù về phía Bạch Hiểu Thuần, sau đó chân ngắn chạy như điên vào trong viện.

Bạch Hiểu Thuần đưa tay giơ giơ trước mặt, ghét bỏ nói:

- Đại Bạch, học xấu với đám thiên sứ kia rồi.

Cười hì hì đỡ Ninh Khuyết dậy nói:

- Sư đệ, mấy năm không gặp, sao lại khách khí như vậy?

Ninh Khuyết cười nhẹ nói:

- Sư huynh, mấy năm nay ở bên ngoài cực khổ rồi.

- Không khổ, không khổ chút nào!

Nhìn xung quanh trong viện, hỏi:

- Sư phụ đâu rồi?

Ninh Khuyết đưa tay ra nói:

- Sư phụ ở hậu viện, sư huynh, mời vào.

Bạch Hiểu Thuần đi theo Ninh Khuyết đến hậu viện.

Bên trong hậu viện, Thanh Tuyết đang đánh chờ với Lý Bình An, Thanh Vũ và th ở bên cạnh quan sát, Thạch Mặc đang bưng trái cây đã được cắt gọn ghẽ đi tới.

Bạch Hiểu Thuần bước nhanh về phía trước, phịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Lý Bình An, ôm lấy đùi Lý Bình An khóc lóc kể lể la lên:

- Sư phụ! Hu hu hu! Cuối cùng thì ta cũng trông thấy người rồi.

- Sư phụ biến ta thành một đứa con nít vứt xuống thần quốc của Thần Hi thần hệ, người có biết ta tuyệt vọng biết bao nhiêu không? Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại người nữa!

Hu hu.

- Tuyệt vọng?

Lý Bình An cười nói:

- Sao ta lại nhớ có một tên tiểu thí hài, một tay chỉ thiên một tay chỉ địa nói: thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn sắp xuất hiện nhỉ!

Bạch Hiểu Thuần cười trừ nói:

- Cho dù có sợ thì cũng không thể khiến người mất mặt mà phải không, ta chính là đệ tử của đạo chủ mà.

Lý Bình An tức cười nói:

- Sao ta lại nhớ có người sợ đến nỗi tiểu cả ra nhỉ?

Thanh Vũ trợn trừng hai mắt, kinh ngạc nhìn Bạch Hiểu Thuần nói:

- Sư đệ bị dọa đến tiểu ra sao?

Bạch Hiểu Thuần bò dậy khỏi mặt đấy, vội vàng giải thích nói:

- Không hề, hoàn toàn không có khả năng, ta như vậy là biểu đạt sự miệt thị của mình với Thần Hi thần hệ.

- Ta có thể chứng minh, khi ấy biểu hiện của sư huynh vô cùng khí phách.

Thanh Phong, Minh Nguyệt tay trong tay đi từ bên ngoài vào. `\ Bạch Hiểu Thuần tiến lên, vỗ vỗ bả vai của Thanh Phong, cười lớn nói:

- Hảo huynh đệ, cũng chỉ có ngươi là đầy nghĩa khí.

Thanh Phong, Minh Nguyệt chắp tay thi lễ, cùng nói:

- Bái kiến sư phụ!

Lý Bình An không chớp mắt nhìn bàn cờ, rất có cảm giác không hạ thủ chỗ nào được, con cờ trong tay lưỡng lự, nghe thấy lời chào hỏi của Thanh Phong và Minh Nguyệt, tùy ý gật đầu rồi nói:

- Đứng lên đi.

Thanh Phong, Minh Nguyệt đứng lên.

Thanh Phong nghi hoặc hỏi:

- Sư phụ, người cho gọi chúng ta đến đây là vì chuyện gì?

Lý Bình An ngẩng đầu lên, tay đẩy đại một cái, toàn bộ bàn cờ rầm rầm loạn thành một đoàn, làm bộ như vô ý nói:

- Vi sư tìm ngươi đến đây, là muốn hỏi sau này các ngươi có tính toán gì không.

Ổ phía đối diện, Thanh Tuyết khẽ cười một iếng, buông con cờ trong tay xuống, sư phụ lại chơi xấu.

Thanh Phong ngờ vực nói:

- Dự định sau này? Chúng ta tính rằng sẽ sống ở Hồng Hoang!

Không quan tâm đến tranh chấp ngoại giới.

Lý Bình An cười hỏi:

- Minh Nguyệt, đây cũng là suy nghĩ của ngươi sao?

Minh Nguyệt cung kính nói:

- Ta nghe theo sự an bài của sư phụ.

Thanh Phong kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Minh Nguyệt, ngươi đúng thật xảo quyệt, vội vàng chắp tay thi lễ cười trừ, nói:

- Sư phụ, thực ra thì ý của ta cũng là như vậy, đều nghe theo sự an bài của người.