Chương 1017 Chúng Thần Hội Tụ
Tứ đại thánh thú vốn là thủ hộ chỉ thần của Hồng Hoang, thần thánh chi lực chính là khắc tỉnh của loại lực lượng tà ác này, thuộc tính tương khắc, mặc cho sáu tôn cự nhân giãy giụa như thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
Từng đôi mắt bốc lên hỏa diễm, xuất hiện bên trong hư không thông đạo, ánh mắt băng lãnh nhìn xem Lý Bình An.
Thân ảnh Dạ Chi Nữ Thần bay xuống bên người Lý Bình An, lau vết máu ở khóe miệng, không cam tâm nói:
- Cuối cùng vẫn phải để ngươi xuất thủ, tất cả đối thủ đều mạnh như vậy, thật không biết tiện nữ nhân Thần Hi kia gọi ta tới làm cái gì?
Ngẩng đầu nhìn về phía vòng xoáy, từng đôi mắt bốc lên hoả diễm, giống như đến từ chỗ sâu trong thâm uyên đang nhìn chăm chú, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi bất an, cho dù là Dạ Chi Nữ Thần cũng cảm thấy tim đập nhanh, sinh ra một loại ảo giác mình là con mồi.
Sau một hồi lâu, sáu tên cự nhân kêu thảm biến mất, Lý Bình An phất tay giải tán Tứ Tượng đại trận, thần cách của sáu tên Chủ Thần chìm nổi trong hư không, mỗi cái thần cách đều tản ra khí tức nóng nảy.
Một cái móng vuốt to lớn từ bên trong vòng xoáy hư không vươn ra, chộp tới sáu viên thân cách.
Lý Bình An dùng tay làm kiếm trảm một cái, kiếm đạo pháp tắc phát động, keng! Hư không vang lên một tiếng kiếm minh, trong nháy mắt móng vuốt bị đứt gãy, máu đen bắn ra.
Móng vuốt lập tức lùi về bên trong vòng xoáy, bên trong vòng xoáy vang lên một trận thanh âm nghẹn ngào rên rỉ.
Lý Bình An vung tay một cái, trong nháy mắt sáu viên thần cách Chủ Thần từ hư không bay vụt đến, rơi vào lòng bàn tay Lý Bình An, trở tay ném vào bên trong túi Càn Khôn, trong lòng dâng lên một cỗ mừng rỡ, không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn, nếu lợi dụng sáu cái thần cách Chủ Thần này tốt, có thể sinh ra sáu vị cường giả Chủ Thần sơ kỳ, giống như là Thương Cổ chí tôn, chỉ có điều về sau sẽ khó tịnh tiến.
Bên trong vòng xoáy hư không truyền ra một đạo thanh âm khàn khản:
- Dám giết người hầu của ta, làm tổn thương sủng vật của ta, báo tên của ngươi đi.
Lý Bình An nhìn vòng xoáy hư không, nói:
- Bần đạo là quán chủ Tam Thanh Quan, Lý Bình An.
- Rất tốt!
Bên trong vòng xoáy hư không rơi vào yên lặng, không xuất thủ cũng không thối lui.
Lý Bình An nghi hoặc truyền âm nói:
- Không phải bọn hắn muốn phá Thần Hi độ Thần Vương Kiếp sao? Vì sao xuất thủ một lần liền không ra tay nữa, bọn họ đang chờ cái gì?
Dạ Chi Nữ Thần truyền âm nói:
- Ta cũng không biết! Cảm giác có chút cổ quái.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, biển lửa ngập trời bên trong Lưu Sa Vực phía dưới biến mất, một bộ thây khô cháy đen ngồi phía trên thần vị.
Két!
Két!
Két!
Thây khô cháy đen vỡ ra từng vết rách, từng đạo ánh sáng từ bên trong khe hở chiếu xạ mà ra.
Phanh!
Toàn bộ thây khô nổ tung vỡ nát, một viên Thiểm Quang Thiên Sứ Chi Tâm chìm nổi phía trên thần vị, bên ngoài Thiên Sứ Chi tâm ngưng tụ huyễn ảnh Thần Hi nữ thần, huyễn ảnh ngưng thực, Thần Hi lại ngồi phía trên thần vị lần nữa.
Bên trong loan giá, thánh nữ thánh đường chống cái cằm nhìn Thần Hi, có chút tiếc nuối nói:
- Vậy mà hỏa kiếp cũng bị ngươi gắng gượng vượt qua, vận may của ngươi không tệ!
Thần Hi ngẩng đầu nhìn thánh nữ thánh đường, nhếch miệng lên lộ ra một tia cười lạnh, nói:
- Vận khí của ta vẫn luôn không tệ, năm đó ngươi không thể giết ta, hiện tại nhất định ta sẽ giết ngươi.
Thánh nữ thánh đường gật đầu, cười hì hì nói:
- Tốt! Ta đang ở nơi này chờ ngươi, cố lên nha!
Thần Hi ngẩng đầu nhìn về phía vòng xoáy hư không, bên trong ánh mắt mang theo vẻ ngưng trọng, lớn tiếng nói:
- Chó săn của Thâm Uyên, Hắc Ám Thần Điện cũng tới, còn ai nữa? Đều đi ra đi!
Xa xa bên trong hư không, có mấy cự nhân ngàn mét cao, ầm ầm đạp nát hư không đi tới, lớp da trên người mỗi một cự nhân đều loé sáng, cơ bắp đan kết, thân như thần thiết.
Cự nhân cầm đầu ba mắt bốn tay, mỗi cánh tay đều cầm một cái thần khí to lớn, cự phủ, trọng kiếm, hậu thuẫn đầu sư tử, chuỳ mạ vàng.