Chương 1062 Ác Ma Chi Nhãn
Trong sơn lâm bên cạnh đạo quán, Tổ Kinh cung kính đứng bên người Bạch Vân, hỏi:
- Sư gia, sao ngài không ra tay?
Bạch Vân lắc đầu, cười nói:
- Không cần, chắc hẳn Thiên Đình và Địa Phủ đã nhận ra rồi.
- Á...
Năm người đồng thời hét thảm một tiếng, chiếc vòng sắt trên cổ tay tản ra u quang, từng chiếc đầu lâu ác ma màu đen chui ra từ trong chiếc vòng.
Đồng thời hỏa diễm đang thiêu đốt linh hồn trên người lập tức đều bị dập tắt, năm người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, bọn họ không sợ chết, cho dù linh hồn mẫn diệt cũng chỉ là giải thoát mà thôi, nhưng bị tra tấn ngàn vạn năm, tra tấn vĩnh viễn, thậm chí bị chế tác thành khôi lỗi bị người khác khống chế, có ai không sợ hãi?
Năm chiếc Ác Ma đầu lâu bay lơ lửng, sau đó đột nhiên chui vào trong cơ thể năm người.
- Á...
Năm người quỳ gối “Phịch” một tiếng giữa không trung, trên người tản ra u quang, cả người run rẩy, sắc mặt dữ tợn.
Thân thể năm người cứng đờ, năm cái đầu lâu xông ra từ sau lưng, trong mỗi cái Ác Ma đầu lâu đều mang theo một linh hồn mờ mịt đang ra sức giãy dụa, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng trong tai mọi người.
Tổ Kinh vội vàng nói:
- Sư gia! Bọn họ sắp bị bắt đi rồi.
Bạch Vân vuốt râu, cười nói:
- Đừng nóng vội, ngươi nhìn xem không phải có người ra tay rồi sao?
Đột nhiên một tấm bảng gỗ xuất hiện trong không trung, trên tấm bảng gỗ viết ba chữ cái "Nhật Du Thần".
Năm cái đầu lâu lập tức bị cố định giữa không trung, lung lay như sắp đổ vẫn không có cách nào tiến thêm một chút.
Một bóng người xuất hiện, trên người mặc quan bào, đầu đội mũ cao, trên mũ vẽ Đại Nhật Đồ án, trong tay cầm một cuốn sách, người tới chính là Địa Phủ âm thần Nhật Du Thần, vị thân đảm nhiệm chức vụ tuần hành ban ngày, giám sát thiện ác trên nhân gian.
Nhật Du Thần quát lớn:
- Tà Thần phương nào, dám xâm nhập Hồng Hoang hạ giới bắt giữ hồn phách, đúng là to gan!
Lệnh bài trong tay Nhật Du Thần khẽ rung động một cái, năm cái Ác Ma đầu lâu đen nhánh lập tức vỡ vụn kêu “Bộp” một tiếng, linh hồn của năm người Ác Ma tiểu đội bị nhốt bên trong lập tức bay ra từ bên trong, hóa thành năm đạo lưu quang lao xuống dưới, phân biệt chui vào trong cơ thể mình, trong nháy mắt năm người đang quỳ gối giữa không trung đã tỉnh lại, cả người run rẩy đổ đầy mồ hôi lạnh.
Năm người vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ với Nhật Du Thần, cảm kích nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân.
Nhật Du Thần khẽ gật đầu với bọn họ, nhìn cự nhãn bên ngoài thế giới, nhíu mày hỏi:
- Ngươi là Tà Thần phương nào?
Cự nhãn không nói câu nào, trong con mắt đỏ ngầu ấy, ngàn vạn linh hồn giương nanh múa vuốt, gào thét với Nhật Du Thần.
Trong cự nhãn đỏ ngòm ấy bắn ra một cột sáng, hóa thành một thanh trường mâu lao về phía Nhật Du Thần.
Nhiếp Bằng vội vàng kêu lên:
- Đại nhân cẩn thận!
Đám người Marcos cũng kinh hãi, Ác Ma nhãn chính là hình chiếu mang lực lượng của bản thể Ác ma không gian, cực kỳ cực kỳ đáng sợ.
Trên người Nhật Du Thần nở rộ thần quang giống như mặt trời, trường thương đâm vào thần quang, phát ra tiếng nổ ầm ầm, đâm thần quang của Nhật Du Thần lõm xuống, nhưng không thể tiến thêm.
Nhật Du Thần lạnh lùng hừ một tiếng, duỗi tay ra, tấm bảng gỗ bay vụt lên, rơi vào trong tay hóa thành một cây bút, vừa đọc vừa viết vào cuốn sổ trên tay:
- Ngày hai mươi bốn tháng chín năm ba trăm sáu mươi lăm Hồng Hoang lịch, Thiên Đình thủ tướng không làm tròn trách nhiệm, để Tà Thần vực ngoại giáng lâm hạ giới, rút ra linh hồn...
- Nhật Du Thần, hạ bút lưu tình!
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Bầu trời nở rộ tường vân, một cánh cửa Thiên môn hiện lên trên tường vân, một vị tướng quân đứng trước tường vân sợ hãi kêu lên, trường thương trong tay hóa thành một vệt thần quang bắn xuống.
RẦm!
Trường thương màu máu kia lập tức bị thần thương đánh nát, hóa thành vô số điểm sáng lan ra.
Thần thương trên trời khẽ xoay chuyển, quay lại trong tay vị tướng quân kia.