Chương 1095 Đạo Môn Đáng Sợ
Thân ảnh hoá thành một cỗ khói đen rồi tiêu tán.
Đại tướng quân không thèm để ý cười một tiếng, cười ha hả nói:
- Thần hệ phương Đông ta tái xuất một thiên kiêu tuyệt thế, nâng ly để chúc mừng, hôm nay rượu bên trong Dưỡng Long hồ, ta đều nguyện trả tiền.
- Ha ha! Đại tướng quân thật xa hoa!
- Đúng là đáng giá để ăn mừng!
Từng trận thanh âm cười to liên tiếp vang lên.
Thạch Hạo bay vào bên trong tửu lâu, cười nói:
- Sư tỷ, may mắn không làm nhục mệnh!
Thanh Vũ giơ ngón tay cái lên, cười nói:
- Sư đệ làm thật gọn gàng, hả giận!
Thạch Hạo hắc hắc cười một tiếng.
Thanh Tuyết đứng dậy nói:
- Đi thôi! Trời đêm đã muộn, cần phải trở về.
Tất cả mấy người sư huynh đệ đều đứng dậy, dưới sự đưa mất nhìn theo của tất cả mọi người, rời khỏi tửu lâu.
Thái tử cũng đứng dậy nói:
- Chúng ta cũng đi thôi!
Một nhóm năm người thái tử cũng đều đi ra phía ngoài.
Đi trên đường nhỏ yên tĩnh, tam công chúa một mực ở bên trong vẻ mặt hốt hoảng.
Thái tử nói:
- Tam muội, ngày mai ngươi đi vào trong phủ lục hoàng thúc bồi tội.
Tam công chúa lấy lại tinh thần, giận dữ nói:
- Dựa vào cái gì? Ta chính là công chúa!
Trưởng công chúa bình thản nói:
- Đây là ý tứ của ta!
- Tat Tam công chúa há to miệng, cúi đầu đáp:
- Vâng! Hoàng tỷ nói cái gì chính là cái đó.
Trưởng công chúa nói với thái tử:
- Trong lòng cảm nhận được bức thiết rồi?
Thái tử gật đầu đáp:
- Vâng! Vị Đạo Môn đệ tử kia thật sự rất mạnh, chỉ sợ ta cũng phải đối thủ.
Trưởng công chúa bình thản nói:
- Bồ chỉ sợ đi, ngươi khẳng định không phải đối thủ.
Khoé miệng thái tử co giật hai lần.
Trưởng công chúa nói:
- Ở dưới Đạo chủ có năm vị đệ tử thân truyền, ba vị đệ tử ký danh.
Đệ tử thân truyền là Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thanh Thạch, Thanh Thuần, Thanh Minh, chính là năm vị mà chúng ta vừa mới nhìn thấy.
Thanh Thạch, Thanh Thuần, Thanh Minh từ trước đến nay tu vi khó phân đều là sàn sàn nhau, vừa mới xuất thủ chính Thanh Thạch, Thanh Thuần cùng Thanh Minh cũng không yếu hơn hắn bao nhiêu, thậm chí ở một số phương diện còn hơn.
Thái tử vô thức nắm chặt nắm đấm, Đạo Môn đệ tử cường đại như thế, vậy mà còn có ba cái?!
Trưởng công chúa tiếp tục nói:
- Về phần Thanh Tuyết cùng Thanh Vũ, bọn họ cực ít xuất thủ, bên trong tình báo cũng không có nói rõ thực lực của nàng, nhưng từ những gì vừa mới nhìn được, Thanh Thạch Thanh Thuần Thanh Minh đều lấy cái nữ tử kia vi tôn, tu vi của Thanh Tuyết cùng Thanh Vũ chỉ sợ còn muốn ở phía trên mấy người Thanh Thạch, đã không kém những cái chí tôn khổ tu vạn năm kia.
Thái tử thở dài một hơi, thì thầm nói:
- Đạo Môn quả là đáng sợ! Hay là nói tất cả thần linh ở vô tận hư không phương tây đều đáng sợ như vậy?
Trưởng công chúa nói:
- Ta tin là, ở vô tận hư không phương Tây, bọn họ cũng là sự tồn tại uy áp đối với thế hệ trẻ tuổi.
Trong lòng thái tử lúc này mới thả lỏng một chút.
Trên đỉnh núi một khác, mấy cái nam nữ áo đỏ cùng đều quay người rời đi.
Nữ tử cầm đầu mang theo mạng che mặt thì thầm nói:
- Đạo Môn!
Một nữ tử bên cạnh nói:
- Thiên nữ, Đạo Môn đến khiến cho chúng ta bất ngờ, cần bẩm báo tộc trưởng sao?
Phượng Hoàng thiên nữ âm thanh giòn tan nói:
- Tuỳ ý chúng ta trước đi bái phỏng Đạo Môn một chút.
Mấy người biến mất ở bên trong rừng núi.
Những người của các đại thế thực còn lại cũng đều yên lặng rời đi, địa vị của Đạo Môn trong lòng lần nữa nâng lên, trong lòng ai cũng có tính toán.
Ngày kế tiếp, tam công chúa mang theo lễ vật tới cửa xin lỗi, không có chút ngạo khí nào của đêm qua.