Chương 1107 Trục Xuất Hồn Tiêu
Chỉ là trong lòng mỗi người đều đang thầm nghĩ dù còn chưa biết gì đang xảy ra nhưng xem phản ứng của Đạo Chủ và Quỷ Đế thì chắc thủ pháp sau cùng của Hồn Thiên tử chắc chắn có ẩn tỉnh.
Đại điển lại tiếp tục tiến hành nhưng giờ phút này Lý Bình An không còn tâm tư theo dõi điển lễ, trong lòng không thể bình tĩnh được nữa. Là hắn, nhất định chính là hắn. Ác Ma Không Gian tàn sát bừa bãi ở phương Tây, người được hưởng lợi lớn nhất chính là Thần hệ phương đông, ta phải sớm đoán được mới đúng.
Hồn Giới, bên trong thần điện bảo tồn Vạn Giới La Bàn, Hồn Đế đứng ở trung tâm nhìn Vạn Giới La Bàn được vây giữa ngàn vạn ngôi sao.
Hồn Tiêu cung kính đứng phía sau, trên mặt là sự không cam lòng, còn thiếu một chút nữa là hắn có thể thắng rồi.
Hồn Đế bình thản nói:
- Chỉ vì lúc điều khiển Vạn Giới La Bàn bị Hồng Hoang Thần hệ phong tỏa vài lần nhiệm vụ, ngươi ghi hận trong lòng?
Hồn Tiêu phẫn nộ nói:
- Không phải vài lần, là rất nhiều lần. Lại bởi vì Đạo Chủ truy tra, Ác Ma Không Gian chúng ta không thể không lâm vào trạng thái ấn núp, tổn thất nặng nề.
Hồn Đế đột nhiên quay người vung tay ra, bốp! Hồn Tiêu nháy mắt văng ra ngoài. Thân hình nện lên vách tường của cung điện, trượt xuống giống một người không có tu vi rồi nằm rạp trên sàn phun ra một ngụm máu tươi.
Hồn Đế lạnh giọng nói:
- Ta thực sự là quá khoan dung với ngươi, mới dẫn đến ngươi không kiêng nể gì cả như vậy. Ta đã nói tuyệt đối không thể tiếp nhận kỹ năng mà Vạn Giới La Bàn giao phó rồi đúng không?
Hồn Tiêu ngẩng đầu không cam lòng quát lên:
- Ta chỉ muốn giáo huấn hắn một trận, nâng cao uy nghiêm Thần hệ phương Đông chúng ta, ta có lỗi sao?
Hồn Đế đi đến trước mặt Hồn Tiêu, lạnh giọng nói:
- Giáo huấn đệ tử của Đạo Chủ, ngươi có thực lực này sao? Ngươi có biết hành động của ngươi sẽ đẩy Hồn Giới chúng ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục?
Hồn Tiêu ngẩng đầu kêu lên:
- Sẽ không, chỉ cần nói ta là Ác Ma Không Gian sứ đồ là được rồi, bọn hắn không có chứng cứ.
- Hoang đường, bọn hắn cần chứng cứ sao?
Hồn Đế mắt lạnh lùng nhìn Hồn Tiêu nói:
- Xem ra thân phận này lại thành trói buộc của ngươi, quên mất cường giả thì cần phải kính sợ. Từ hôm nay trở đi ngươi không còn là Hồn Giới Hồn Thiên tử, càng không phải là người của Hồn Giới.
Hồn Tiêu hoảng sợ kêu lên:
- Ngài... Ngài muốn trục xuất ta khỏi Hồn Giới?
- Cút!
Hồn Đế phất tay áo, Hồn Tiêu nháy mắt biến thành một vệt đen bay khỏi Hồn Giới. Hắn quay cuồng mấy vạn dặm trong hư không mới dừng lại, lúc quay đầu nhìn lại hướng Hồn Giới chỉ thấy mấy trăm hắc động biến mất giữa hư không thành những điểm đen không còn thấy gì nữa.
Hồn Tiêu đứng giữa hư không tĩnh mịch, kinh hoảng hét lớn:
- Đừng, đừng trục xuất ta! Ta là Hồn Thiên tử, ta không thể bị trục xuất. Phụ thân, ta biết sai, van cầu ngài để ta trở về.
Tiếng kêu tuyệt vọng quanh quẩn trong hư không tĩnh mịch nhưng chẳng có ai đáp lại.
Một bên khác ở Bạo Dương đế quốc hoàng đô, dưới diễn thuyết hào hùng của Bạo Dương đại đế và một hồi tiếng khen vang trời, đại điển hạ màn Quốc Khánh cuối cùng kết thúc.
Lý Bình An dẫn đệ tử trở lại trang viên, đi dọc theo đường nhỏ bên cạnh bồn hoa.
Thạch Hạo nhịn không được nói:
- Sư phụ, lúc nãy thủ đoạn của Hồn Tiêu giống hệt kỹ năng của ác ma sứ giải!
Lý Bình An ung dung nói:
- Không phải giống hệt, đó chính là lực lượng của Ác Ma Không Gian.
Ninh Khuyết chấn kinh nói:
- Vậy chẳng phải Hồn Giới không thoát được can hệ với Ác Ma Không Gian giết hại chúng sinh ở vô tận hư không phương Tây?
Lý Bình An gật đầu, ánh mắt có chút khó xử.
Đám đệ tử suy nghĩ một chút cũng hiểu ra sao sư phụ lại khó xử, đối với Đạo Môn thì Ác Ma Không Gian tuyệt đối là ác ma.
Chuyện trừ ma vệ đạo là chuyện nên làm nhưng giờ dính với mưu đồ cầu sinh của văn minh phương Đông, tất nhiên làm sư phụ lo lắng.