Chương 1131 Ngao Minh Tìm Tới
Lý Bình An không nhịn được nhìn Đa Bảo thêm, đây chính là Phật Tổ tương lai, quả nhiên có thể trở thành Phật Tổ đều là nhóc mập.
Thông Thiên giáo chủ nhìn quanh mọi người:
- Siêu thoát ba ngàn đại đạo chính là pháp môn thành thánh. Lấy lực chứng đạo là lấy đạo của mình phá thiên đạo, Tam Thi chứng đạo là lấy đạo mình áp thiên đạo, công đức chứng đạo là lấy đạo mình hợp với thiên đạo, cuối cùng kết quả đều có thể siêu thoát.
- Phá thiên đạo, đập tan ba ngàn đại đạo chỉ có ta độc nhất. Áp thiên đạo, cướp đoạt ba ngàn đại đạo làm mạnh đạo của ta. Hợp thiên đạo, khống chế ba ngàn đại đạo để sử dụng cho ta. Con muốn đi con đường nào?
Lý Bình An trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:
- Bây giờ con vẫn chưa ngộ được đạo của mình!
Lại âu sầu u oán nói:
- Ba ngàn đại đạo chính là viên mãn thiên địa đại đạo, muốn mỡ ra một đạo nữa khó càng thêm khó.
Thông Thiên giáo chủ cười lớn:
- Đứa ngốc, đạo của mình cũng có thể là một trong ba ngàn đại đạo, chỉ cần trên con đường đại đạo đi ra đường của mình, hoàn toàn không cần xoắn xuýt có phải là ba ngàn đại đạo hay không.
Lý Bình An trợn mắt, đạo của mình cũng có thể là ba ngàn đại đạo? Đại lão ngài xác định không phải đang lừa con chứ?
Thông Thiên giáo chủ nhìn Lý Bình An nói:
- Vả lại con đã sớm ngộ ra, con không phải vẫn đang dùng đấy sao?
Lý Bình An lấy lại tỉnh thân, vội hỏi:
- Người là nói trận pháp chỉ đạo?
Thông Thiên giáo chủ lắc đầu, mỉm cười duỗi tay điểm điểm mi tâm Lý Bình An. Trong phút chốc, thời không vặn vẹo, Lý Bình An hết hồn hô lên một tiếng ngã vào vòng xoáy thời không, lưu quang trước mặt vụt nhanh.
Trong Tam Thanh quan, Lý Bình An chợt mở mắt, há to miệng thở dốc, ngẩng đầu nhìn tượng Tam Thanh Đạo Tổ trên chủ vị, ánh mắt ngẩn ngơ, vội vã đứng dậy chắp tay:
- Đa tạ Đạo Tổ truyền đạo!
Sau khi bái lạy, Lý Bình An ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, sờ trán mình, mình đã ngộ ra? Mình ngộ ra đạo gì cơ? Tại sao chính mình không biết?
Tiếng tụng kinh lanh lảnh vang vọng trong đại điện.
Sau khi thu phục Hoàng Kim long giới, cả Hồng Hoang lập tức náo nhiệt lên, thần linh thế giới xung quanh đều tới đầu nhập, rất có phong phạm vạn tiên triều bái, vũ nội độc tôn.
Một ông lão tóc hoa râm đi một mình trong Hồng Hoang, trong tay cầm một bầu rượu, vừa uống rượu vừa đi dạo xung quanh, trong mắt chứa cảm giác tang thương khó che giấu được.
Băng núi vượt lĩnh, đi qua Long cung tứ hải, từng nhìn Thiên đình cửu tiêu. Cuối cùng ông lão vào trong một thành trì, đi vào một tửu lâu tùy ý ngồi xuống một cái bàn, giọng khàn khàn:
- Cho một bàn thức ăn ngon!
Gero chạy qua lau sạch sẽ mặt bàn cho ông lão, ấp úng nói:
- Xin ngài đợi một lát, hiện tại có hơi nhiều khách.
Ông lão gật đầu:
- Lấy một bầu rượu ngon trước đi!
- Vâng!
Gero chạy về hậu viện, sau một chốc bưng một bầu rượu chạy ra, khi vừa qua cổng lớn hậu viện, một bàn tay trắng nõn như ngọc duỗi ra từ bên cạnh chặn đường. Gero liền dừng bước chân, kinh ngạc kêu lên:
- Ông chủ!
Lafite nhận bầu rượu nói:
- Ö đây để ta lo, ngươi đi tiếp đón khách khác đi!
Gero giật thót trong lòng, đây là đại lão tới nha! Hồi lúc Thương Cổ chí tôn, Vũ Diệu chí tôn tới ăn cơm, ông chủ đều mặc kệ bọn họ, bây giờ lại tự mình tiếp đãi.
Lafite cầm bầu rượu, ngồi xuống đối diện ông lão, lật chén rượu trên bàn lên rót một chén, đẩy tới trước mặt ông lão cười nói:
- Nghịch Thiên Chí Tôn miện hạ, nếm thử rượu của hiện giờ có gì khác biệt với của kỷ nguyên trước?
Ông lão bưng chén rượu nhấp một ngụm:
- Không có gì khác! Vẫn đắng cay như vậy.
Lafite cười:
- Nghịch Thiên Chí Tôn Ngao Minh miện hạ vĩ đại, sao bỗng nhiên tới Hồng Hoang thần hệ chúng ta vậy?
Ngao Minh chế nhạo:
- Hồng Hoang thần hệ từ lúc nào thành của các ngươi rồi? Đây là Đạo Môn phương Đông của ta.