Chương 1134 Hiểu Đạo
Thời gian trăm năm này, Lý Bình An ngồi xếp bằng trong Tam Thanh đại điện không nhúc nhích, trong thức hải, Thông Thiên pháp tướng, Nguyên Thủy pháp tướng, Thái Thượng pháp tướng ngồi xếp bằng trong tinh vân, hầu như ngưng tụ thành thực chất, đọc từng trang kinh văn đại đạo, “Hoàng Đình Kinh” “Đạo Đức Kinh” “Thông Thiên Đạo Điển” “Nguyên Thủy thiên kinh” “Văn Thủy chân kinh”, “Hoàng Đế Thiên Cơ Kinh”, “Trấn Nguyên Địa Hoàng kinh”, “Ngọc Hoàng Kinh”.
Theo kinh văn tụng niệm, trong đầu càng ngày càng sáng suốt, từ góc nhìn thứ ba quan sát đủ loại, một loại cảm giác huyền điệu khó giải thích tràn ngập trong lòng, là một thứ cảm giác cấp bách muốn phun trào ra, nhưng mà chỉ kém một chút, kém một chút không cách nào bước vào cảnh giới huyền ảo kia.
Trong Tam Thanh quan, trên mặt Lý Bình An mồ hôi đầm đìa, lúc đỏ lúc trắng, kém một chút, chỉ thiếu một cánh cửa là có thể bước vào, nhưng mà không có cửa để mà vào, như muốn phát điên.
Tiếng tụng kinh trong miệng Lý Bình An biến mất, mắt lộ vẻ kiên quyết, liều luôn, lần này nhất định phải hiểu ra đạo của mình ở nơi nào, nói:
- Hợp đạo!
Trên trán hiện lên một vòng sáng bảy màu, ba ngàn đạo vận tràn ngập trong lòng.
Trong mơ hồ, tâm thần của Lý Bình An đi đến một thế giới hỗn độn, trong thế giới hỗn độn ba ngàn Ma thần ngồi xếp bằng, mỗi Ma thần đều đại biểu cho một đại đạo cực hạn, một loại thiên địa pháp tắc.
Lý Bình An đi tới trước mặt Hỏa Ma thần, im lặng nhìn Hỏa Ma thần có tới bảy phần giống mình, cất bước đi về phía Hỏa Ma thần, trực tiếp dung nhập làm một, Hỏa Ma thần mở bừng hai mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng linh động, trên trán lấp lánh phù văn đại đạo, hỏa quang trùng thiên, làm cả thế giới hỗn độn hóa thành biển lửa.
Lý Bình An đi về phía Thủy Ma thần, trong chốc lát hồng thủy dậy sóng, điên đảo hỗn độn.
Kiếm khí rét lạnh Đao quang lấp lánh Thời gian lưu chuyển Không gian ngưng kết Nhân quả luân hồi Từng loại đại đạo liên tục hiện lên. Mắt Lý Bình An càng ngày càng sáng, bước chân càng lúc càng nhanh, cười lớn nói:
- Hiểu rồi! Ta hiểu rồi, ta cuối cùng đã hiểu ra!
Lý Bình An đi ra từ Ma thần cuối cùng, phóng vọt lên trời, lơ lửng trong biển hỗn độn, quanh thân tỏa ra thần quang vô lượng, quát lớn:
- Đạo của ta là đạo bản thân, ta là Đạo chủ, đạo của ta là Thống ngự chỉ đạo, làm chủ ba ngàn đại đạo.
Trong biển hỗn độn vang lên âm thanh đại đạo, tất cả Ma thần nháy mắt thức tỉnh, tựa như cảm nhận được gì đó, ngửa mặt lên trời rống lên giận dữ, chiến ý nghịch thiên cuộn trào trong biển hỗn độn.
Vô lượng thần quang thu lại bao bọc Lý Bình An bên trong, hóa thành một đóa thải liên chớm nở trong hỗn độn, cánh sen khép lại đong đưa, ba ngàn đại đạo đạo vận không ngừng bị hoa sen hấp thu, tạo thành từng dòng đạo văn trên thải liên.
Trong Tam Thanh quan, Lý Bình An mở mắt, vui sướng nói:
- Đạo của ta đã thành.
Đứng dậy vái Tam Thanh Đạo Tổ thật sâu, cung kính nói:
- Đệ tử đa tạ ân chỉ điểm của Đạo Tổ Sau một hồi lâu, Lý Bình An đứng dậy xúc động mãi thôi, một trăm năm ngộ đạo, tuy rằng chiến lực không tăng, nhưng con đường phía trước đã sáng tỏ, tâm tư thông suốt không còn trở ngại nữa.
Cửa điện Tam Thanh đại điện ầm ầm mở ra, một tia nắng chiếu vào, Lý Bình An đón ánh nắng đi ra.
Trong sân viện, Thanh Tuyết lập tức tiến lên đón, vui mừng nói:
- Sư phụ, người cuối cùng đã xuất quan.
Con đường phía trước sáng sủa, tâm trạng Lý Bình An cực tốt, cười hỏi:
- Ừ! Khoảng thời gian này không có chuyện gì chứ?
Thanh Tuyết nói:
- Không có ạ, vô luận là phương Tây thần hệ hay là phương Đông thần hệ đều rất yên ổn, Dạ Vũ tỷ tỷ giữa đường có trở về một lần, không gặp được người nên lại đi rồi.
Lý Bình An ngẩn ngơ một chốc, nói:
- Minh Vương à! Quả thật là đã rất lâu rồi không gặp.