← Quay lại trang sách

Chương 1178 Uy Hiếp Chúng Thần

Bên trong vô tận hư không, Quang Minh Chúa Tể được tạo thành từ quang mang, mỉm cười ôn hòa đi từng bước một về phía Lý Bình An, một con đường trắng tinh rực sáng được hình thành trong qua từng bước chân hắn, thân thể hư ảo trực tiếp đi vào trong thân thể Lý Bình An, chém giết linh hồn đối phương.

Trong đầu Lý Bình An đột nhiên trở nên thanh tỉnh. Bên trong tỉnh hà thức hải, vũ trụ tỉnh không, tinh vân lưu chuyển, có ba thân ảnh khổng lồ vĩ ngạn ngồi xếp bằng giữa vũ trụ, vạn vật xoay tròn vây quanh ba người.

Tại trung ương ba người, một kẻ nho nhỏ được tạo ra từ quang mang đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn ba thân ảnh khổng lồ vĩ ngạn, ánh mắt sợ hãi ngây ra, cái này... Đây là loại linh hồn gì? Loại khí tức khủng bố đến cực điểm đó vượt xa bậc Chúa Tể.

Thông Thiên Giáo Chủ pháp tướng nâng một ngón tay lên nhấn xuống phía dưới, oanh, Quang Minh Chúa Tể ở giữa nổ thành một đốm lửa nhỏ.

Lý Bình An đột nhiên tỉnh táo lại, bên ngoài đã khôi phục bình thường, thời gian lưu động, không gian giải phong, chư Thần tiếp tục đại chiến.

Hai người Ngao Minh, Thừa Tuyên xuất hiện bên người Lý Bình An.

Ngao Minh lo lắng hỏi:

- Đạo Chủ, ngài không có sao chứ?

Lý Bình An hỏi ngược lại:

- Ta có xảy ra chuyện gì sao?

Thừa Tuyên nói ra:

- Ban nãy ngài có dừng lại một chút.

Lý Bình An như có điều suy nghĩ nhìn về phía Quang Minh Thánh Điện, nói:

- Ban nãy có lẽ là thủ đoạn cuối cùng của Quang Minh Thánh Đường, tác động đến linh hồn.

Hiện tại đã hóa giải, ta giao Quang Minh Giáo Hoàng cho các ngươi.

Hai người Ngao Minh và Thừa Tuyên cùng nhau nói:

- Vâng!

Hai người đứng lên, liếc nhìn nhau rồi cùng phóng tới Quang Minh Thần Tháp, Quang Minh Giáo Hoàng cũng là một trong các cường giả tuyệt đỉnh, nhất định không thể khinh thường.

Hai đạo quang mang đỏ và tối bắn vào trong Quang Minh Thần Tháp, hiện ra thân ảnh của Ngao Minh và Thừa Tuyên. Hai người nhìn thấy Quang Minh Giáo Hoàng đang quỳ gối trước tượng thần của Chúa Tể, đã không còn hơi thở.

Thừa Tuyên nghi hoặc nói:

- Sao Quang Minh Giáo Hoàng lại chết rồi? Tâm lý của các cường giả trong một kỷ nguyên này đều yếu ớt đến vậy ư?

Ngao Minh nói:

- Sao ngươi biết hắn là tự chết?

Thừa Tuyên cười nói:

- Hắn còn không xuất thủ, dĩ nhiên là tự mình chết?

- Ngươi quên ban nãy Đạo Chủ có dừng lại một lát? Hắn đã giao thủ với Đạo Chủ.

Thừa Tuyên sửng sốt một chút, lát sau mới nói:

- Nếu Đạo Chủ đã giết hắn, vì cái gì còn muốn giao cho chúng ta?

Để chúng ta nhặt xác cho hắn ư?

Ngao Minh sở cằm nói:

- Có thể là như thế.

Tại chỗ giao giới phía Đông của vô tận hư không, cấm địa san sát, trong đó có một tòa cấm địa tên là Bạch Cốt sơn, bên trong cấm địa bạch cốt thành núi, bột cốt thành sông, vô tận bạch cốt oán khí hình thành độc chướng kinh khủng.

Trên một tòa Bạch Cốt Sơn đen nhánh, Kiếm Chủ đang cùng ngồi uống rượu với Bạo Dương đại đế.

Bạo Dương đại đế cầm chén rượu rơi ở dưới đất lên, nói:

- Ngươi biết nơi này là chỗ nào không?

- Nơi này là một trong các chiến trường còn sót lại của một kỷ nguyên trước, là chỗ bỏ mạng của vô số Thần Linh phương Đông ta.

Bạo Dương đại đế cười ha ha, cười một hồi đôi mắt liền đỏ lên, hắn bỉ thương nói:

- Đúng vậy! Vô số Thần Linh bỏ mạng, vô số thế giới bị phá hủy, thương thiên đẫm máu, oán niệm không cam lòng vạn năm không tiêu tan. Đại thù như thế, há lại không báo?

- Đó là chuyện của một kỷ nguyên trước.

- Không!

Bạo Dương đại đế phẫn nộ, nói tiếp:

- Chẳng lẽ là chuyện của một kỷ nguyên trước thì chúng ta sẽ không báo thù? Kiếm Chủ, năm đó ba người chúng ta từng lập lời thề ở chiến trường này, muốn khiến phương Tây nợ máu trả bằng máu, san bằng phương Tây để an ủi phương Đông Anh Linh một kỷ nguyên trước.

Hồn Đế vì thực hiện lời thề này đã qua đời, ta vì thực hiện lời thề này đã trở mặt thành thù với Đạo Môn, hiện tại ngươi lại muốn rút lui, bắt chước đám Phượng Hoàng kia đầu nhập Hồng Hoang Đạo Môn!