Chương 1219 Thâm Uyên Xâm Lấn
Lý Bình An hỏi:
- Sao các ngươi biết tin Dạ Vũ qua đời?
- Khổng Tước cùng Minh Vương bệ hạ dù trên danh nghĩa là chủ tớ, kỳ thật tình hơn tỷ muội. Trên người bọn họ có một sợi hồn niệm của đối phương, hẳn là Khổng Tước cảm nhận được.
Lý Bình An nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại từng chuyện từ hồi quen biết Dạ Vũ. Dù là Minh Vương nhưng lại không có hung lệ của Minh Vương, thích đồ vật mỹ lệ màu đỏ, thích xem tiểu thuyết ngôn tình, không thích vất vả, mỗi ngày chuyện thích làm nhất là nằm lười trên ghế, chuyện xấu xa nhất cũng chỉ là giả ma quỷ hù dọa tiểu tác giả, không ngờ lời từ biệt năm đó lại chính là lời vĩnh biệt.
Lý Bình An đột nhiên mở mắt, ánh nhìn trở lên sắc bén, nói:
- Thanh Thạch, Thanh Thuần chuẩn bị chiến đấu đi!
Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần cúi đầu thở dài, lớn tiếng đáp:
- Vâng!
Quay người nhanh chân đi ra ngoài, đi ra Tam Thanh Quan đạp chân lên mây phóng cao lên trời.
Lý Bình An quay người đi vào trong Tam Thanh đại điện, Mạnh Hạo Nhiên vội vàng đuổi theo.
Trong Tam Thanh đại điện, Phần Thiên Khổng Tước quỳ trên nệm bồ đoàn, cúi người bái lạy thật lâu, miệng không ngừng truyền ra từng tiếng rên rỉ, trong đại điện tản ra bi thương khó hiểu.
Ninh Khuyết xếp bằng ở bên cạnh, trong miệng niệm tụng đạo kinh.
Lý Bình An mở miệng nói:
- Ninh Khuyết, về Địa Phủ chuẩn bị chiến đấu đi!
Thanh âm tụng kinh dừng lại, Ninh Khuyết đột ngột đứng dậy, thở dài đáp:
- Vâng!
Hắn đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài, lúc này trong lòng Ninh Khuyết cũng đang tức giận ngập trời, dám để mẫu thân ta thương tâm như vậy, sao có thể bỏ qua Thâm Uyên.
Lý Bình An ngẩng đầu nhìn tượng thần Tam Thanh, xoay người thi lễ rồi quay người đi ra ngoài, lưu lại Mạnh Hạo Nhiên và Phần Thiên Khổng Tước trong thần điện.
Trong hậu viện, Lý Bình An tay khẽ vẫy tay, Thanh Liên từ trong hồ nước bay lắc lư vào trong tay Lý Bình An.
Thanh Tuyết Thanh Vũ cùng nhau đi tới, đứng bên cạnh Lý Bình An.
Thanh Tuyết hỏi:
- Sư phụ, người muốn khai chiến với Thâm Uyên sao?
Lý Bình An gật đầu nói:
- Đúng! Thâm Uyên nhất định sẽ tới.
Thanh Vũ hỏi:
- Sư phụ, nếu Thâm Uyên không đến thì sao? Lỡ mục tiêu của bọn chúng là Vĩnh Hằng Thần Giới thì sao?
Lý Bình An ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bá đạo nói:
- Chúng không đến, bần đạo liền đánh tới!
Thiên Đình, Địa Phủ, Phật môn cùng nhau chuẩn bị chiến đấu, điều binh khiển tướng không che giấu chút nào. Tin tức Thâm Uyên sắp xâm lấn cũng truyền bá khắp Hồng Hoang thiên giới, những Tiên Thần đã thành Thần Vương càng hăng hái mong đợi muốn thử một chút thực lực của Ma Vương.
Uy danh khủng khiếp của Thâm Uyên được lan truyền nhiều năm đã thấm sâu vào nội tâm Tiên Thần Hư Không, dù hiện tại có Hồng Hoang làm chỗ dựa, rất nhiều Tiên Thần vẫn không nhịn được sợ hãi trong lòng, nhấc lên một trận bối rối.
Một phương thế giới của Vô Tận Hư Không, ở trong đạo quán to lớn, Đạo Nguyên đứng trong đại điện vái ba vái với tượng thần Tam Thanh sau đó vác trường kiếm đi ra ngoài.
Bên ngoài viện, một đám đạo sĩ nhìn Đạo Nguyên bước ra bằng ánh mắt tôn sùng, cầm đầu là nữ đạo sĩ, đó là An Kỳ lúc xưa được Dạ Vũ cứu giúp, bái sư Đạo Nguyên rồi cùng người truyền đạo từng cái thế giới.
Đạo Nguyên nói:
- An Kỳ, chuyện truyền đạo ở thế giới này từ bây giờ sẽ giao ngươi xử lý.
An Kỳ không nỡ, nói:
- Sư phụ, ngài muốn đi sao?
- Thâm Uyên đã đến, vạn giới nguy nan, vi sư đương nhiên phải đi.
- Vậy thì khi nào sư phụ trở về?
- Ta sẽ về lúc thiên hạ thái bình!
An Kỳ mỉm cười nói:
- Chúng ta chờ sư phụ trở về!
- Được!
Đạo Nguyên gật đầu, tiên quang tiếp dẫn chiếu xuống từ trên trời bao phủ cả người Đạo Nguyên rồi lần dần co lại, người cũng biến mất trong nháy mắt.
Tình huống như vậy đều phát sinh ở từng thế giới của Vô Tận Hư Không, đệ tử đạo môn truyền đạo bên ngoài nhao nhao trở về tụ tập lại thiên giới Bạch Vân.