Chương 1225 Đại Trận Tự Bạo
Trận đồ bản mệnh được Lý Bình An luyện nhập vào trong cơ thể, lúc nào cũng nhận được sự nuôi dưỡng của Lý Bình An, uy lực của đại trận sớm đã vượt xa ngày xưa, lúc này năm đại trận bản nguyên nổ tung, uy lực khủng bố cực kỳ trong nháy mắt xé rách vô tận Thâm Uyên, từng đạo thất thải thần quang cuồng bạo nở rộ trong Thâm Uyên, lập tức thôn phệ Thâm Uyên đen nhánh, phóng ra bên ngoài uy lực vô cùng của nó.
Ánh mắt hai Ma Vương khiếp sợ nhìn thất thải thần quang cuốn tới, phòng ngự quanh thân lập tức vỡ nát, chìm ngập trong thất thải thần quang khủng bố, thời không loạn lưu nơi thất thải thần quang lướt qua đều vặn vẹo sụp đổ.
Ngay cả chiến trường đại chiến ở xa cũng bị hất bay, từng Ma Vương Thần Vương đều dùng hết sức để chống lại.
Không biết bao lâu sau, thất thải thần quang dần biến mất.
Lý Bình An ngồi xếp bằng trên Tạo Hóa Thanh Liên, máu thịt trên tay trái nứt toác lộ ra xương trắng sâu bên trong, trận văn trên xương trắng nhanh chóng nhạt đi rồi dần tan biến mất.
Thân ảnh “Dạ Vũ” xuất hiện, tay cầm đoản đao chĩa về phía Lý Bình An, mặt mày tái nhợt, trước ngực nhuốm máu.
Lý Bình An khẽ biến sắc, vật mà vẫn chưa chết.
“Dạ Vũ” nhìn Lý Bình An, nói mơ hồ:
- Nếu như thật sự cho ngươi thời gian, Vô Tận Hư Không chưa hẳn không thể xuất hiện một Chúa tể.
Tạo Hóa Thanh Liên dưới thân Lý Bình An đột nhiên sụp đổ liên tục, ngay sau đó Tạo Hóa Thanh Liên cũng hóa thành huỳnh quang tiêu tán, một hạt sen ảm đạm lơ lửng trong hư không.
Lý Bình An đưa tay thu lại hạt sen, đứng trong loạn lưu hủy diệt, tay phải cầm Thất Tinh thần kiếm nhìn thẳng “Dạ Vũ” nói:
- Muốn đánh thì tiếp tục tới đây.
“Dạ Vũ” cười lạnh, hóa thành tàn ảnh lao về phía Lý Bình An, chỉ là tốc độ bấy giờ hiển nhiên giảm rất nhiều.
Lý Bình An tay cầm Thất Tinh thần kiếm vọt tới “Dạ Vũ”, tỉnh quang và đao quang hắc ám không ngừng giao nhau.
Trong chiến trường Vô Tận Hư Không, ngàn vạn phù triện phóng ra tạo thành một phù trận khổng lồ giam cầm ba Ma Thần bên trong. Một giọng nói thanh thúy vang lên:
- Tiên Thiên Hỏa Thần Trận, mở!
Ngàn vạn phù triện bay lượn vây quanh ba Ma Thần tỏa ra ánh lửa chói mắt.
- Graoo!
- Chết tiệt!
- Giết!
Ba Ma Thần tức giận xông ra ngoài, nhưng mọi đòn tấn công đều bị phù triện ngăn lại, phát ra tiếng va chạm rầm rầm, thần hỏa khủng bố bao vây thiêu đốt ba Ma Thần.
Trong tiếng kêu gào thê thảm, ba Ma Thần đều bị lửa diệt, để lại ba viên Thần cách Thâm Uyên đen nhánh.
Thanh Vũ chậm rãi bay xuống từ hư không, tay áo hất lên, ngàn vạn phù triện vây quanh tự mình bay múa. Bên kia, Thanh Tuyết, Bạch Vân, Phạm Hiền cũng không gì sánh được chém giết từng Ma Thần.
Trong Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận, bọn Thạch Hạo, Ninh Khuyết tung hoành vô địch, uy phong đại đế quét ngang Thâm Uyên lãnh chúa.
Bạch Vân nhìn xác chết khắp nơi trong Vô Tận Hư Không, bay đến bên cạnh Thanh Tuyết, nói:
- Sư tỷ, đại cục đã định! Thâm Uyên Ma Thần đã dẹp yên.
Thanh Tuyết rầu rĩ nói:
- Cũng không biết sư phụ bọn họ thế nào rồi, chỉ có sư phụ giành được phần thắng, chúng ta mới thật sự thắng lợi.
Bạch Vân nói một cách cương quyết:
- Sư phụ chắc chắn sẽ thắng.
Một đạo kiếm quang xanh biếc hình cung xẹt qua hư không, liên tiếp trảm ba Ma Thần, kiếm quang quét tới trước mặt Thanh Tuyết thì tan biến, hiện ra một thanh niên phóng khoáng ngông cuồng mặc bạch y.
Phạm Hiền vuốt vuốt tóc mai tán loạn, nói:
- Thanh Tuyết đạo trưởng, bây giờ phải làm sao? Nhiều thi thể Thâm Uyên Ma Thần như vậy nếu như xử lý không xong sẽ làm ô nhiễm cả Vô Tận Hư Không, tai họa về sau vô cùng.
Thanh Tuyết nhíu mày, nhìn quanh ngàn vạn thi thể thần ma trôi nổi trong hư không, nói:
- Mộng Mail - CóI Giọng nói như có như không vang lên, hư không vặn vẹo một trận, một quái vật giống con sứa khổng lồ hiện lên trong hư không, ngàn vạn xúc tua tung bay.