Chương 1298 Hợp Đạo
Ánh mắt Lý Bình An chuyển một cái, đột nhiên thấy mình biến thành Sáng Thế Thần đang hành tẩu trong Hỗn Độn. Du lịch một hồi lâu, đột nhiên phát hiện phía trước xuất hiện một lão phụ nhân cưỡi Thanh Ngưu, tuy chỉ là Thân Vương tu vi, lại có một kiện bảo tháp ngưng tụ Tiên Thiên Huyền Hoàng chỉ khí, chính là một kiện công đức chí bảo.
Trong lòng Lý Bình An cảm thấy cổ quái, loại tình huống này sao lại quen thuộc thế nhỉ? Một kẻ nhỏ yếu mang theo bảo vật rêu rao khắp nơi? Giống như vở kịch nào đó trong kiếp trước ấy nhỉ?
Lý Bình An bất chợt nhận ra, nếu như Sáng Thế Thần động thủ, chỉ e gặp phải xui xẻo rồi.
Trong lòng Sáng Thế Thần nổi lên tham lam mãnh liệt, vậy mà đem Tiên Thiên công đức ngưng tụ thành Huyền Hoàng bảo tháp? Đây là xa xỉ cỡ nào chứ!
Sáng Thế Thần giấu mình trong Hỗn Độn, yên lặng quan sát phụ nhân kia cả ngàn năm, nhìn nàng du lịch bên trong Hỗn Độn.
Ngay tại thời điểm nàng chuẩn bị rời khỏi khu vực Hỗn Độn này, rốt cuộc Sáng Thế Thần cũng không nhịn được nữa, thân ảnh đột nhiên xông ra, đánh một chưởng về phía Huyền Hoàng bảo tháp.
Oanh! Một đạo Hỗn Độn kiếm khí đột nhiên bắn ra, phịch một tiếng chém bay Sáng Thế Thần, hắn trượt dài trong Hỗn Độn cả vạn dặm.
Một nam tử trung niên mặc tử sắc đạo bào đi ra từ trong Hỗn Độn, uy nghi ngàn vạn.
Sáng Thế Thần vừa ổn định thân hình, bốn hung kiếm mang sát ý ngập trời đánh xuống, nháy mắt bao phủ Sáng Thế Thần trong kiếm trận, một thanh niên ngạo nghễ đứng trên kiếm trận, trên trán ngạo khí trùng thiên.
Sáng Thế Thần ở bên trong kiếm trận trùng sát mấy vạn năm, nhưng căn bản là không phá được kiếm trận đáng ghét này, ngược lại còn bị kiếm trận tổn thương không nhẹ.
Vạn năm sau, kiếm trận đột nhiên buông lỏng, Sáng Thế Thần rống giận trùng sát xông ra khỏi kiếm trận.
Vừa ra khỏi kiếm trận, Sáng Thế Thần lập tức trợn tròn mắt, chỉ thấy mình đang bị bao vây, chính diện là một một lão giả đang nâng Huyền Hoàng Thần Tháp; bên trái là một nam tử trung niên cầm hắc cờ; bên phải là một thanh niên mang theo bốn thanh hung kiếm; phía sau là hai gã đầu trọc, một thanh niên tuấn mỹ tay cầm chạc cây, một trung niên tay cầm bảo tràng, toàn bộ đều là Vĩnh Hằng chi chủ.
Vây quanh bên ngoài còn có hai nữ tử, trong đó, một người mỹ lệ đoan trang cũng là Vĩnh Hằng chi chủ, đứng bên cạnh mỹ lệ nữ tử là một lão thái bà tay chống quải trượng đầu rồng, chính là người đã dẫn dụ mình ra tay trước đó.
Xa hơn nữa là một lão giả mặc áo bào màu xám đang ngồi trên một đống loạn thạch, buồn ngủ gà gật.
Lý Bình An lập tức trợn trừng hai mắt, Thái Thượng Thiên Tôn, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên Giáo Chủ, Tiếp Dẫn Giáo Chủ, Chuẩn Đề Giáo Chủ, Nữ Oa Nương Nương, mẹ ơi, sao lại đến đủ hết thế này? Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác xót thương cho Sáng Thế Thần, chọc đến bọn họ, ngươi không bỏ mạng thì ai bỏ mạng đây?!
Sáng Thế Thần gầm lên:
- Các ngươi lừa ta!
Thái Thượng lạnh giọng nói ra:
- Đều đánh cho ta!
ầm ầm ầm!
Không hề lưu tình, tất cả bắt đầu vây đánh Sáng Thế Thần giữa Hỗn Độn, một người còn đánh không lại, càng đừng nói là nhiều Thánh Nhân như vậy đồng loạt ra tay. Không bao lâu sau, Sáng Thế Thần bị đánh trọng thương nôn ra máu.
Nhưng Thánh Nhân bất tử bất diệt cũng không phải chuyện đủa, Thái Thượng Thiên Tôn, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên Giáo Chủ, Tiếp Dẫn Giáo Chủ, Chuẩn Đề Giáo Chủ vây đánh Sáng Thế Thân bên trong Hỗn Độn mấy vạn năm, đánh nổ thân thể hắn cả mấy chục lần, nhưng chính là không giết được hắn.
Nhưng mấy vạn năm này cũng không phải uổng phí, cùng với việc liên tục đánh nổ Sáng Thế Thần, trong quá trình nhục thân Sáng Thế Thần tự động tái tạo lại, thì thần hồn của hắn cũng dần dần bất ổn.
Lại vài vạn năm sau, cuối cùng lão giả ngồi trên loạn thạch cũng tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, lão giả ngáp một cái, ung dung nói:
- Nguyên Thần của Thánh Nhân được ký thác trong hư không, cho nên mới bất tử bất diệt, nhưng cũng không phải là tuyệt đối.
Chỉ cần tìm được nơi ký thác Nguyên Thần của hắn là có thể giết chết, ví dụ như thế này.