← Quay lại trang sách

Chương 289 Ảo giác

Két… một tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, giống như lệ quỷ đang rít

gào, khiến trái tim Hồng Hà thoáng cái trầm xuống, tưởng rằng đã tới Âm

Tào Địa Phủ, nhưng cô lại có thể nghe thấy tiếng trái tim Lưu Anh Nam

đập rõ ràng. Lẽ nào cô đã chết, Lưu Anh Nam vẫn còn cứu được?

Hồng

Hà buồn bực, kiểu tình huống ban nãy rõ ràng đã hết cứu rồi, cô cũng

làm sẵn chuẩn bị cùng xuống Suối Vàng với Lưu Anh Nam. May mà trước khi

chết hai người đã xxx, cuộc đời xem như không còn tiếc nuối, nhưng bây

giờ Lưu Anh Nam không ngờ vẫn còn tiếng tim đập… Không sao, hắn sống

cũng tốt, tục ngữ nói, yêu người phải để người hạnh phúc, cùng lắm thì

chị đây chờ hắn ở cầu Nại Hà!

Nếu Lưu Anh Nam biết ý nghĩ hiện

tại của Hồng Hà thì nhất định sẽ cảm động không thôi. Hồng Hà cũng là

xuất phát từ đáy lòng, tình cảm chân thực, chỉ là một câu không hợp hoàn

cảnh của Lưu Anh Nam khiến Hồng Hà chỉ muốn đá thẳng hắn xuống xe. Hắn

vô tư nói:

- Chị Hai à, không phải ca đả kích cưng, thật sự chỉ

có lúc ôm chặt như vậy, anh mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai

ngọn núi!

Hồng Hà ôm Lưu Anh Nam, xiết đến mức hắn suýt không thở

nổi. Nghe thấy lời hắn, lúc này Hồng Hà mới đứng dậy, thấy mình hoàn

toàn không sao cả, lại nhìn qua Lưu Anh Nam, nụ cười vẫn đáng khinh như

vậy, chiếc BMW mình yêu thích ngay cả túi khí an toàn đều không bung ra,

tuy xe dừng nhưng động cơ vẫn đang hoạt động, thanh âm dễ nghe, như thể

còn tốt hơn cả trước kia.

Cô không thể tin nổi nhìn mọi thứ, lại

vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên con đường đằng sau vẫn là

hiện trường tai nạn hỗn độn, thảm khốc, máu tươi đầy đất, ánh lửa ngập

trời, máu thịt ngang dọc. Song càng khiến Hồng Hà khiếp sợ chính là, lúc

này vào giờ phút khẩn cấp, cô nhìn thấy trên đường chỉ mé trái và mé

phải là có khoảng trống để có thể lách qua. Nhưng lúc này nhìn lại,

khoảng trống mé trái biến thành dải phân cách bằng xi măng, khoảng trống

bên phải là rào chắn đường bằng sắt, khoảng trống ban nãy đã toàn bộ

biến mất. Nếu lúc nãy dùng vận tốc hơn 200km lao qua, ắt sẽ chết không

thể nghi ngờ!

Hồng Hà không dám tin dụi dụi mắt, bỗng phát hiện,

hiện trường tai nạn thảm khốc kia dần trở nên hư ảo, không bao lâu đã

biến mất chẳng thấy đâu, trước mặt chỉ là một con đường thẳng tắp, mặt

đường bằng phẳng không một hạt bụi, cảnh đẫm máu thảm khốc vừa rồi toàn

bộ biến mất giống như chưa từng xảy ra, nhưng dải phân cách bằng xi măng

và rào chắn đường bằng sắt lại vô cùng bắt mắt.

- Đây, đây là? –Hồng Hà đầu đầy mồ hôi lạnh, trong lòng có phán đoán nhưng lại không dám xác định.

Lưu Anh Nam bị Hồng Hà đá xuống xe, nắm cửa xe, mím môi không lên tiếng. Hồng Hà tức giận trừng mắt hắn nói:

- Lúc cần anh nói anh lại không lên tiếng, nói cả ngày thì toàn nói những thứ vô dụng.

Hồng

Hà hung hăng dạy dỗ hắn, lẳng lặng vòng cánh tay ra trước ngực, cố gắng

ép hai ngọn núi của mình vun cao thêm chút, nghe là một chuyện nhưng

làm lại là chuyện khác.

Lưu Anh Nam gãi đầu cười khổ, cười mình

còn quá non, tưởng rằng xxx với phụ nữ thì cô ấy chính là người của

mình, có thể không kiêng dè gì, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì

làm, lại chẳng biết đây mới là bắt đầu của cuộc sống thực sự, con đường

gian khổ vừa nhấc ra bước đầu tiên.

Hắn hi hi ha ha lên xe, lại bị Hồng Hà nhéo mạnh vài cái, lúc này mới ngoan ngoãn nói:

-

Em nghĩ không sai, chúng ta ù ù cạc cạc bị dẫn tới con đường chết chóc

hay đồn đại kia, cũng chính là đoạn đường có tỷ lệ tai nạn cao đó. Những

thứ em nhìn thấy khi nãy, có khả năng chính là cảnh xảy ra tai nạn của

đám công tử ăn chơi Trương công tử khi đó. Thực ra từ đầu tới cuối anh

luôn lái thẳng với vận tốc đều đều, cái gọi là tăng tốc, đua xe, đâm xe

đều là ảo giác, chỉ có điều, nếu lúc nãy chúng ta coi cảnh đó là thật,

tránh về phía khoảng trống hai bên trái phải thì sẽ thật sự đâm vào dải

phân cách xi măng và rào chắn sắt, đến lúc ấy thật sự xảy ra tai nạn

chính là chúng ta. Có lẽ những tai nạn không thể giải thích, từng xảy ra

ở đây đều là phát sinh như vậy.

- Ý anh là, đám công tử ăn chơi

xảy ra chuyện khi đó oan hồn không tiêu tan mà biến thành quỷ, rồi quấy

phá ở đây ư? –Hồng Hà run rẩy chủ động kéo tay Lưu Anh Nam, ban nãy còn

tức giận coi Lưu Anh Nam thành ông chồng nhu nhược mà mắng mỏ, bây giờ

lại như chim non nép mình. Một cặp vợ chồng cãi nhau, muốn hòa giải,

biện pháp tốt nhất chính là có việc vui cùng nhau chia sẻ, hoặc có việc

xấu cùng nhau gánh chịu.

Lưu Anh Nam sờ bàn tay cô nói:

-

Anh nghĩ hẳn là như thế, có điều dựa theo tình huống này, dù Âm hồn họ

không tiêu tan thì cùng lắm cũng chỉ biến thành du hồn dã quỷ, không thể

có được năng lực tạo ra ảo giác mới đúng.

- Vì sao nói như vậy? –Hồng Hà hỏi, trong tay cầm que tăm chĩa vào miệng Lưu Anh Nam, làm ra tư thế phóng vấn theo thói quen.

Lưu Anh Nam cũng không chú ý, hắn nhướng mày phân tích:

-

Họ lái đều là siêu xe, cho dù ban nãy chỉ là ảo giác nhưng cũng tái

hiện lại cảnh chân thực, bởi vì đó là chấp niệm và oán niệm sâu sắc nhất

trong lòng sau khi họ biến thành quỷ, tốc độ của họ toàn bộ đều vượt

quá 200km/h mới xảy ra tai nạn thảm khốc như thế. Nhưng con đường này

giới hạn tốc độ cao nhất chỉ có 80km, điều này chứng tỏ họ biết rõ có

cảnh báo còn cố ý gây ra, xảy ra tai nạn thuộc vào loại gieo gió gặt

bão. Mặt khác, trên con đường này còn có xe cộ và người khác, bản thân

họ gieo gió gặt bão tìm chết cũng chả sao, nhưng rất có khả năng còn

liên lụy tới người vô tội, đây thuộc về họa vô đơn chí… Gieo gió gặt bão

ở Địa Phủ đối xử như tự sát, gây họa cho người khác thì chính là tội

nặng. Cho nên bất kể nói thế nào, họ sẽ không biến thành ác qủy, có lẽ

khả năng chịu tội ở Địa ngục là rất lớn.

- Thế ảo giác lúc nãy

rốt cuộc là thế nào? Nếu không phải có anh thì chỉ e chúng ta đã rơi vào

cạm bẫy, đâm vào dải phân cách bê tông hoặc rào chắn sắt rồi. Xin hỏi

anh làm thế nào khắc chế ảo giác, phát hiện chân tướng, xin hỏi… -Hồng

Hà rất dễ nhập vai tiến vào trạng thái phỏng vấn, đây cũng xem như bệnh

nghề nghiệp. Ai muốn lấy phóng viên làm vợ, thì người chồng cần có tố

chất tâm lý cùng khả năng đối đáp rất mạnh, nếu thiếu tự tin không có

tài ăn nói, thì phải ngoan ngoãn nghe theo vợ đừng có mong xiên xẹo.

Song bây giờ không phải lúc chơi phỏng vấn, Lưu Anh Nam hừ nói:

-

Xin lỗi tiểu thư phóng viên, thời gian của tôi rất quý giá, nếu cô còn

có câu hỏi, xin hãy liên hệ với người quản lý của tôi, hẹn sẵn thời

gian, tôi có thể cho cô phỏng vấn chui!

- Phỏng vấn chuyên? –Hồng Hà nhất thời còn không phản ứng lại, chỉ nghe Lưu Anh Nam nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một:

- Phỏng vấn chui, chui vào chăn rồi tha hồ phỏng, đảm bảo hỏi gì đáp nấy.

-

Cút… -Hồng Hà đỏ mặt, mắng một câu, nhìn trái nhìn phải, trên đầu chính

là một cây cầu vượt, nhưng con đường này trước sau thông thuận, lại

chẳng có một ai đi xe ngang qua.

Rất hiển nhiên, nơi này chính là

đoạn đường hay xảy ra tai nạn, cho dù phía chính phủ không nói rõ bất

kỳ tình huống nào, nhưng lời đồn trong dân gian sớm đã một đồn mười mười

đồn trăm, ai ai cũng biết. Bất kể là vấn đề công trình hay sự kiện thần

quái, người bây giờ đều quý tính mạng, không ai dám mạo hiểm, ai cũng

không muốn dùng tiền gửi ngân hàng ở trên thiên đường.

- Haizz,

chúng ta bây giờ làm sao đây? –Hồng Hà thấy Lưu Anh Nam lại chui vào

khoang lái, giống như lúc nãy chưa hề xảy ra việc gì, tiếp tục nhét chìa

khóa xe muốn lái tiếp, chỉ có điều đây là khóa từ thông minh, mà Lưu

Anh Nam thì đang tìm lỗ chìa khóa.

Lưu Anh Nam tìm rất lâu vẫn không tìm thấy lỗ chìa khóa, hắn buồn bực nói:

- Lỗ chìa khóa ở đâu thế? Sao còn khó hơn cả thằng ngốc tìm Ngọ Môn chứ…