← Quay lại trang sách

Chương 291 Biến hóa bất ngờ

Quỷ có rất nhiều loài, hay gặp nhất thuộc những người chấp niệm quá sâu,

sau khi chết từ oán niệm ngưng kết thành oán linh. Thông thường loài

quỷ này không biết hại người, cũng không có năng lực hại người, chỉ

quanh quẩn ở nơi có chấp niệm sâu nhất hồi còn sống, hoặc ngắm nhìn

người thân của mình, hoặc lưu luyến với sự nghiệp của mình mà thôi.

Một

loài khác là do có oan khuất cực lớn, bị hàm oan mà chết, do được ông

trời rủ lòng thương, cộng thêm Địa Phủ thay đổi quy định, chấp pháp bằng

tình người, không thể bắt ép Âm hồn, đã dẫn đến những người này trực

tiếp dùng phương thức linh hồn quanh quẩn Nhân gian. Cảm xúc của họ càng

sâu sắc, càng chân thật, giống như còn sống ở Nhân gian vậy, dưới tình

huống đặc biệt nào đó, họ thậm chí có thể hiển hóa chân thân gặp lại

người thân, hoặc đối mặt kẻ thù, thông thường có thể dọa chết người

chính là loài quỷ này, tục xưng là hồn thể.

Ngoài ra còn có loài

quỷ thứ ba chính là những loài ở trước mắt Lưu Anh Nam. Cơ thể con người

như cả thế giới, cũng chia thiên địa âm dương, thiên trong cơ thể người

chính là Dương khí, Dương khí chính là tinh (hoa) của hồn, địa là Âm,

Âm khí chính là linh của phách.

Trong cơ thể người hồn chiếm 3

phần, chính là tinh khí thần, chủ yếu phụ trách suy nghĩ, thể hiện ý

thức, ý chí, phách chiếm 7 phần, chủ về điều khiển tứ chi cơ thể, chấp

hành hoạt động đi ngồi nằm. Con người sau khi chết Dương khí tiêu tan

hết, hồn về Địa Phủ, vào Luân Hồi, có thể luân hồi sống lại. Mà Âm khí

không tiêu tan, theo phách và thân thể chôn xuống đất, dần dần bị đất

hấp thu, chính là về với đất vàng người ta hay nói.

Cho dù vào

thời nay, cả thế giới chủ yếu dùng hỏa táng, nhưng dẫu thân thể bị thiêu

chỉ còn lại tro cốt, thì phách vẫn không tiêu tan. Song nếu không có

hồn, không có chấp niệm hoặc oán niệm chèo chống thì phách không thể

ngưng tụ. Dù không chôn xương cốt vào đất, phách cũng sẽ hấp thu Âm khí

mênh mông từ đất, chủ động về với đất.

Nói cách khác, hồn đại diện cho Sinh, có thể vào Luân Hồi. Phách đại diện cho Tử, sẽ vĩnh viễn ngủ sâu dưới đất.

Đội

quỷ vật trước mắt hoàn toàn đều là thân thể linh phách, không biết ai

dùng phương pháp nào đó một lần nữa ngưng tụ lại linh phách vốn đã hòa

cùng đất. Nói cách khác, họ chẳng khác nào một lần nữa có được thân thể,

có thể tiến hành tiếp xúc mang tính thực chất với người. Nhưng nói là

thực thể lại chẳng phải thực thể, chỉ là linh phách mà thôi, mắt người

thường không thể nhìn thấy. Đương nhiên, nếu ở nơi Dương khí tràn đầy,

hoặc bản thân người sung túc Dương khí, những quỷ vật có thân thể linh

phách này cũng không cách nào tới gần. Chỉ những người thân thể yếu ớt,

hoặc từng làm việc thẹn với lòng, nếu trở thành mục tiêu của chúng, ắt

sẽ gặp quỷ thủ.

Bất kể nói thế nào, những thứ không khoa học, quá

khác thường vẫn xuất hiện. Lưu Anh Nam cũng không dám lơ là, một tay

cầm Gậy Đại Tang, một tay xách Tỳ Bà Tỏa gọi hồn, Gậy Đại Tang dẫn Dương

hồn vào Suối Vàng, Tỳ Bà Tỏa khóa Âm phách xuống địa ngục.

Song,

khi những quỷ linh phách này sắp đi tới trước người hắn, giống như nhận

được mệnh lệnh toàn bộ đều dừng lại. Có kẻ toàn thân chảy máu, có kẻ

tay gãy chân gãy, có kẻ tay chân chia lìa, có kẻ da thịt không toàn vẹn.

Một đội ngũ nửa sống nửa chết, cà lơ phất phơ như vậy dừng ở trước

người Lưu Anh Nam, mà Lưu Anh Nam một tay cầm Gậy Đại Tang, một tay xách

Tỳ Bà Tỏa, giống như muốn dẫn đội ngũ này đi tiêu diệt kẻ xâm lược năm

hành tinh lớn vậy. Nếu có thể, hắn quả thật rất sẵn lòng dẫn chúng tới x

đảo du lịch một chuyến.

Chỉ đáng tiếc, chúng không hề nghe Lưu

Anh Nam chỉ huy, mà bị một lực lượng thần bí khống chế, vả lại sức mạnh

thần bí này còn có được năng lực ngưng tụ linh phách của người chết,

điều này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Lưu Anh Nam. Đừng nói hắn là

một nhân viên thời vụ, cho dù lớp cán bộ bậc trung ở Địa Phủ, thậm chí

những đại ca cao cao tại thượng kia cũng không có được năng lực như vậy.

Người

ta hay nói Âm Tào Địa Phủ là nơi quản lý tử vong, thực ra những năm gần

đây Âm Tào Địa Phủ cũng đang chuyển mình không ngừng, thay đổi hình

tượng. Thực ra Âm Tào Địa Phủ không hề đáng sợ, chỉ có người khi còn

sống làm ác phải xuống Địa Ngục chịu phạt, họ mới sợ hãi. Nếu là người

bình thường chết theo cách thông thường, Âm Tào Địa Phủ là con đường đi

thông cuộc sống mới của họ, là cửa vào Luân Hồi, ý nghĩa cho sự khởi đầu

của tính mạng mà không phải kết thúc.

Cho nên nhân viên công tác

của Âm Tào Địa Phủ có thể giúp đỡ Sinh hồn vào Luân Hồi, lại không thể

làm cho linh phách đã chết sống lại, bởi vì Sinh chính là Sinh, Tử chính

là Tử.

Bây giờ có người đang dùng năng lực đáng sợ thậm chí

không biết nào đó tụ lại Âm khí linh phách vốn đã tiêu tan vào đất,

khiến họ biến thành một thân thể có thể sánh ngang thực chất. Nếu bị

người khống chế, tạo thành một tiểu đội ám sát đáng sợ, thì sẽ tạo ra

nỗi sợ hãi khôn cùng.

Đương nhiên chúng nhằm vào chỉ có những

người Dương khí yếu, thẹn với lòng, biết đâu người chế tạo chúng là muốn

tạo ra một đội quân chống phong kiến thối nát thì sao! Đám tham quan,

gian thương kia, do rượu thuốc quá liều, dâm dục quá độ dẫn đến thân thể

suy yếu, ngày thường làm không ít chuyện hổ thẹn, tự nhiên sẽ chột dạ,

những quỷ vật thân thể linh phách này, là khắc tinh tuyệt đối của họ.

Song

vào lúc Lưu Anh Nam tràn đầy mơ tưởng, đằng sau những quỷ vật kia,

trong màn sương đen đáng sợ kia, bỗng xuất hiện một tia sáng màu bạc rồi

lan rộng từng chút một, càng lúc càng sáng, giống như mặt trời mọc từ

trong vực sâu vô tận, vừa giống như mặt trăng nhô ra trong bóng tối khôn

cùng, là sáng ngời lóa mắt như thế, trong nháy mắt liền phá tan bóng

tối lao ra ngoài.

Lưu Anh Nam thoáng cái đần ra. Hào quang chói

mắt đó không ngờ là một lưỡi hái màu bạc cực lớn, vô cùng sắc bén, chỉ

nhìn một cái liền có cảm giác bị cắt đứt, lưỡi liềm hình trăng non đang

nâng một bọc sương mù đen nồng đậm như mực. Trong bọc sương mù đen ấy,

có vô số khuôn mặt người đang bập bềnh, có người mặt ủ mày chau, có

người trợn trừng mắt, có người râu tóc dựng đứng, vẻ mặt ai ai cũng

không giống nhau, nhưng mỗi loại biểu cảm đều đại biểu cho một thứ cảm

xúc mạnh liệt của con người, có đau buồn, có tức giận, có kích động...

Bỗng

nhiên bọc sương mù đen đó rung nhẹ, tất cả các khuôn mặt đều ngưng tụ

lại, dần dần biến thành một khuôn mặt đáng sợ, diện mạo dữ tợn, hở răng

nanh mọc sừng.

Lưu Anh Nam kinh hãi, đây rõ ràng chính là quỷ khí

do Thực Khí Quỷ nuôi dưỡng không biết bao lâu bị lấy đi ở trường quay

đài truyền hình mà. Thực Khí Quỷ không ngừng hấp thu các loại khí cảm

xúc của con người, dần dần diễn hóa thành quỷ khí nuôi dưỡng bản thân.

Nhưng sau khi Thực Khí Quỷ bị Lưu Anh Nam lợi dụng hút hết khí tình dục

trong hội trường, nó bỗng nổ tung, quỷ khí nuôi dưỡng không biết bao

lâu, không biết đã mạnh mẽ cỡ nào trong cơ thể bị người ta hút đi. Lúc

đó hút quỷ khí đi chính là luồng hào quang màu bạc hình lưỡi liềm.

Giờ

nó lại xuất hiện, đám quỷ khí này ngưng tụ lại biến thành một khuôn mặt

quỷ đáng sợ, sừng quỷ như lưỡi mâu sắc bén, răng nanh lạnh buốt lóe hàn

quang, chiếc mồm máu mở hết cỡ, hệt như có thể nuốt chửng trời đất.

Bỗng

nhiên, khuôn mặt quỷ màu đen chợt nhúc nhích, mang theo mây đen cuồn

cuộn, gió lạnh từng cơn, thoáng cái nuốt chửng toàn bộ quỷ vật có thân

thể linh phách đứng ở trước mặt Lưu Anh Nam vào miệng, răng nanh sắc bén

nhai gặm linh phách, máu tươi toe toét mồm, xương gãy gân đứt vang lên

cót két.

Mà sau khi nuốt chửng những linh phách này, khuôn mặt

quỷ màu đen thoáng cái lớn hơn rất nhiều. Màn sương mù đen hư ảo nọ cũng

càng thêm ngưng thực, giống như một bầu mực nước đang dâng trào, hơn

nữa còn đang không ngừng ngưng tụ.

Ngoài ra, trong bóng tối vô

tận lại truyền tới thanh âm đáng sợ, vang lên bình bịch, giống như tiếng

bước chân nặng nề của một người, vừa giống như tiếng tim đập mạnh,

khiến người ta sởn hết tóc gáy.

Lưu Anh Nam trước sau vẫn giữ

nguyên tư thế oai hùng kia, một tay cầm Gậy Đại Tang, một tay xách Tỳ Bà

Tỏa. Đối mặt với tất cả những biến hóa đáng sợ kia, hắn giống như một

người xem, như đang xem phim 3D, cho dù hắn càng thích xem Nhục Bồ Đoàn

hơn…