← Quay lại trang sách

Chương 296 Yêu và hận

Nỗi hận vô biên quấn quýt trong lòng Lưu Anh Nam, hóa thành oán niệm

ngất trời. Nhưng hết thảy cũng vô dụng, lưỡi Quỷ Đầu Đao sắc bén đã nặng

nề chém lên cổ hắn.

- Keng… -Một tiếng kim loại va chạm giòn giã

truyền tới, Lưu Anh Nam không hề nhìn thấy đầu mình chia lìa, cũng

không nhìn thấy Âm Tào Địa Phủ phái người tới tìm mình ký hợp đồng chính

thức, không có ánh máu ngập trời, không có oán niệm không tiêu tan,

không có linh hồn xuất khiếu, ngược lại cảm thấy chỗ mình bị đao chém

hơi ngưa ngứa, giống như bị muỗi đốt, lại giống như kiến đang bò, vị trí

đó vừa vặn là chỗ bị đao chém. Hắn vô ý thức vươn tay phải ra sờ, nhưng

lúc hắn nhìn thấy tay phải mình thì thoáng cái thộn ra.

Đó một

bàn tay lớn cỡ chiếc quạt hương bồ, màu tím than, khớp xương thô to,

từng ngón tay hệt như từng cây cột, ngón tay sắc bén màu đỏ sậm, trong

đó như ẩn chứa máu tươi tùy lúc đều có thể chảy xuống, từng chiếc lông

đen trên mu bàn tay hệt như kim thép. Cánh tay tráng kiện như cột chống

trời, từng sợi mạch máu gồ lên như rồng cuộn chiếm giữ, hắn vô ý thức

nhếch miệng, nhất thời cảm thấy khoang miệng rất mất tự nhiên, thì ra

một chiếc răng nanh sắc bén thò ra ngoài miệng, không cẩn thận tí nữa

cắn vào lưỡi mình. Sau đó hắn lại vươn tay sờ sừng trên đầu mình, hắn đã

rõ, thì ra hắn lại biến thân.

Khiến Lưu Anh Nam mừng rỡ chính

là, lần trước biến thân hắn giống như một người xem, hoàn toàn không có

quyền khống chế với một nửa quỷ thể bên phải, giống như người mắc chứng

liệt nửa người. Song giờ phút này, bàn tay quỷ bên nửa phải hoàn toàn cử

động theo ý hắn, đây chẳng phải chứng minh hắn có thể khống chế Quỷ

thể?

Lưu Anh Nam vui mừng quá đỗi, trực tiếp bỏ qua Quỷ Không Đầu

trước mắt, chỉ biết lúc thanh Quỷ Đầu Đao chém lên cổ mình đã tan thành

từng mảnh, bây giờ hóa thành bột mịn bay đi theo gió. Khuôn mặt quỷ

trước sau mang theo nụ cười dữ tợn, vốn dĩ tưởng rằng nó chỉ có oán niệm

và chém giết, bây giờ không ngờ lộ ra cả vẻ sợ hãi hoảng hốt.

Lưu

Anh Nam không đếm xỉa tới nó, mà vui sướng nghiên cứu Quỷ thể của mình.

Hắn vươn vuốt quỷ ra, cong ngón cái và ngón trỏ, làm ra một động tác

‘OK’, mà bàn tay quỷ này quả nhiên dừng lại làm ra, sau đó hắn vươn hai

ngón làm hình chữ ‘V’, cuối cùng lại dựng ngón giữa, hết thảy đều rất

thuận lợi, dễ sai khiến, có thể cảm giác nó dính liền với máu thịt mình.

Lưu

Anh Nam còn nhớ rõ, cảnh lần trước Quỷ Thể diệt cương thi dễ dàng thoải

mái như chém dưa thái rau, giờ bản thân mình có thể khống chế Quỷ Thể,

nhất thời mang tới cho hắn lòng tin mạnh mẽ, một niềm tin vô địch tràn

ngập cõi lòng. Hắn cũng bất chấp vết thương bên tay kia, xoay người đứng

dậy, dùng sức nhếch miệng, nhe răng về phía Quỷ Không Đầu.

Quỷ

Đầu Đao mang theo oán niệm vô tận, chém đầu vô số người, chém lên cổ Quỷ

Thể không ngờ lại vỡ vụn từng mảnh, hóa thành bụi phấn, khuôn mặt quỷ

dữ tợn kia rốt cuộc cũng lộ ra vẻ sợ sệt.

Lúc này Lưu Anh Nam hệt

như Thần Ma giáng thế, hắn thoải mái giơ cánh tay, vuốt quỷ cực lớn che

trời rợp đất, vỗ mạnh xuống, tát lên khuôn mặt quỷ đáng sợ kia. Xem ra,

khuôn mặt quỷ cũng rất sợ hãi, có lẽ là dọa ngu, có lẽ là tự biết mình

không còn hy vọng chạy thoát, không ngờ mặc cho vuốt quỷ của Lưu Anh Nam

tát lên mặt.

Lưu Anh Nam vốn tưởng rằng một cú tát này chưa nói

có thể hủy thiên diệt địa, thì ít nhất cũng có thể tát con hung quỷ này

tan xương nát thịt, hồn phi phách tán. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ

tới, một cú tát này vừa tới, đối phương không ngờ chẳng việc gì cả, cùng

lắm là giật nảy mình.

Vuốt quỷ vẫn dán lên mặt đối phương, vẻ sợ

hãi trên khuôn mặt quỷ nhất thời biến thành mừng hứm, một lần nữa biến

về dữ tợn. Không có Quỷ Đầu Đao, nó trực tiếp há mồm máu, cắn một nhát

lên vuốt quỷ của Lưu Anh Nam, cuộc chiến giáp lá cà thảm khốc đã bắt

đầu.

Lưu Anh Nam buồn bực. Vì sao lần trước biến thân, hắn cảm

thấy mình giống như chúa tể thế giới, có thể khai thiên lập địa, cũng có

thể hủy diệt thế giới, hết thảy đều trong lòng bàn tay. Lần này rốt

cuộc lại biến thân vào thời khắc nguy nan, nhưng sức mạnh hủy thiên diệt

địa kia lại không thấy đâu.

Vả lại vuốt quỷ bị quỷ cắn đau vô

cùng, đây rốt cuộc là thế nào? Bên cạnh cũng chẳng có ai để hỏi, nếu có

thể hỏi bên nguyên cáo nó thấy thế nào thì tốt rồi!

Quỷ Không Đầu

mất đi đao chặt đầu chẳng khác nào mất đi sức chiến đấu, nhưng do khuôn

mặt quỷ do linh phách hợp thành lại cắn chặt vuốt quỷ của Lưu Anh Nam.

Trong nháy mắt đó, giống như hơn chục linh phách chia tách ra từ trong

khuôn mặt quỷ, toàn bộ há mồm cắn lên cánh tay của Lưu Anh Nam, đồng

thời còn có vô số oan hồn đang bay múa ở bên, từng cơn Âm khí tràn vào

cánh tay Lưu Anh Nam, khiến oan hồn, linh phách đều vô cùng hưng phấn,

giống như nhìn thấy món ngon đại bổ. Ngay cả khuôn mặt quỷ cũng như thế,

đang điên cuồng hấp thu Âm khí tản ra từ trong cánh tay hắn, càng cắn

xé điên cuồng hơn.

Tuy chúng cắn xé không thể tạo thành bất kỳ

thương tổn nào với vuốt quỷ của Lưu Anh Nam, nhưng vẫn rất là đau. Ngoài

cơn đau bỏng rát, sự buồn bực trong lòng càng khó chịu, khó khăn lắm

mới biến thân, ai dè không có bất kỳ sức mạnh nào, ngược lại bị một bầy

ác quỷ linh phách coi thành thuốc bổ, điên cuồng hấp thu linh khí trong

Quỷ Thể của hắn. Giờ phút này Lưu Anh Nam đã tìm được cảm giác làm Đường

Tăng.

Cơn đau cũng khiến hắn bình tĩnh lại, cố gắng hồi tượng

cảnh biến thân lần trước. Đó là vì Lăng Vân bị uy hiếp tính mạng, một

tiếng kêu réo nhuốm máu của Lăng Vân khiến trái tim Lưu Anh Nam tan vỡ

theo. Vừa nghĩ đến sau này không còn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của

Lăng Vân nữa, Lưu Anh Nam đau đớn không thôi, đau không muốn sống, thời

khắc sinh ly tử biệt hắn mới phát hiện, thì ra Lăng Vân ở trong lòng hắn

đã chiếm vị trí quan trọng đến như thế. Hắn không biết thế nào là yêu,

nhưng cảm giác lúc đó, có lẽ chính là yêu.

Nói cách khác, lúc ấy

Lưu Anh Nam là vì ‘yêu’ mà biến thân. Còn lần này, vào lúc Quỷ Đầu Đao

sắp tới gần, hắn lần nữa rơi vào trong cảm xúc tuyệt vọng, cõi lòng hận

mình lúc bồi dưỡng ở Địa Phủ không chú tâm, đánh giá thấp sự đáng sợ của

hung quỷ, hận vào giờ phut này không ngờ Địa Phủ chẳng phái người tới

giúp hắn, hận Trương công tử chuyên gây phiền toái cho người phụ nữ bên

cạnh hắn…

Nói cách khác, lần này biến thân là vì ‘hận’!

Cơn

đau dữ dội như rách toạc từ cánh tay truyền tới, một bên là vết thương

bị Quỷ Đầu Đao chém, một bên là bàn tay quỷ bị vô số oan hồn ác quỷ cắn

xé, quỷ khí tràn ra ồ ạt, trở thành thuốc bổ cho chúng.

Lưu Anh

Nam không biết nếu cứ tiếp tục như thế thì hậu quả sẽ ra sao. Hắn chỉ

từng nghe nói Dương khí hao hết mà chết, tinh khí hao hết mà chết, lẽ

nào hắn sẽ vì quỷ khí hao hết mà chết chăng?

Nhưng bất kể ra sao,

hắn cũng không tiếp tục bị động mãi như thế được, bằng không trời biết

sẽ xảy ra chuyện gì, biết đâu sẽ bị lũ ác quỷ hung quỷ đói khát này hút

khô thì sao.

Hắn bây giờ đã nắm được nguyên nhân biến thân, yêu

và hận là quan trọng, vì yêu biến thân khiến hắn có được sức mạnh vô

địch như có thể hủy thiên diệt địa, vừa như là khai thiên lập địa. Song

hắn lại chỉ là người quan sát sức mạnh vô địch ấy, hết thảy đều không do

hắn khống chế.

Mà vì hận, tuy cũng biến thân nhưng chỉ như trang

trí, hoàn toàn không có sức mạnh nào đáng nói, có điều nửa bên Quỷ Thể

này lại có thể tự do khống chế, như cánh tay của mình.

Lưu Anh

Nam rất muốn hành động tự nhiên như vậy, dù sao cũng là thân thể của

mình, song càng muốn có được sức mạnh vô địch đó. Hắn rất mâu thuẫn,

nhưng hắn bắt buộc phải đưa ra chọn lựa, chọn lựa giữa yêu và hận.

Thực ra rất dễ chọn, ai lại muốn trong lòng có hận chứ? Không chỉ là mình, hắn mong trong lòng ai ai đều tràn ngập yêu thương!

Cho

nên, Lưu Anh Nam mặc cho bách quỷ cắn xé, quỷ khí tràn ra, mặc cho vết

thương đau dữ dội, máu tươi ồ ạt. Hắn tập trung tinh thần nhắm mắt lại,

vì để tình yêu của mình công bằng hơn, hắn cố gắng hồi tưởng mọi chuyện

về Hồng Hà.

Giữa yêu và hận, Lưu Anh Nam quyết đoán bỏ đi hận, lựa chọn yêu, hơn nữa là tình yêu công bằng.

Lần

trước yêu Lăng Vân lần này yêu Hồng Hà, cho dù họ là hai người khác

nhau nhưng cảm giác của hắn với họ đều như nhau, không hề thiên vị ai.

Lưu

Anh Nam nhắm mắt, mặc cho máu chảy ồ ạt, mặc cho quỷ khí tràn ra ngoài,

tập trung tinh thần, rất nhanh trong đầu hiện lên từng hình ảnh sống

động. Lần đầu tiên gặp Hồng Hà, trong mắt cô lấp lóe hào quang truy hỏi

tận cùng, sau đó cô tới nhà tắm của mình, lén lút phỏng vấn quay chụp

mình, lại bị mình bịa chuyện khoác loác rồi đuổi đi. Sau đó ở đài truyền

hình, cô bị Quỷ Họa Bì nhập vào, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tấm

lưng ngọc cùng hai ngọn núi đáng thương của cô.

Hình ảnh rõ ràng

nhất trong đầu hắn vẫn là ở Mái Ấm Đôi Cánh, vượt ngoài dự liệu không

ngờ Hồng Hà lại ở đó, những đứa bé đáng thương lại dễ thương tinh nghịch

kia vây quanh cô, cô hơi có vẻ vụng về, nhưng nghiêm túc cẩn thận dạy

tri thức cho chúng.

Lưu Anh Nam sửa mái nhà đã cũ kỹ, nhìn trong

sân, Hồng Hà được lũ trẻ bao quanh, nghe cô kể chuyện, học ca hát với

cô, tiếng nô đùa vui vẻ không ngừng truyền tới. Khoảnh khắc đó, Hồng Hà

giống như thiên sứ giáng lâm, thoáng cái mê hoặc Lưu Anh Nam.

Con quỷ nhỏ đáng thương vào đêm đó, dưới ánh sáng tình mẹ từ ái của cô đã tan đi oán niệm, bước lên con đường tân sinh.

Cửu

Thế Sửu Nữ, cô dùng lòng đồng cảm và thân thể của cô, tiêu trừ cừu hận

chín đời chín kiếp của ả, hôn hít nồng nhiệt bên bãi biển với Lưu Anh

Nam, hình như đến giờ bên môi vẫn lưu lại hương thơm, rồi đến xxx vào

hôm nay.

Ban đầu Lưu Anh Nam còn cảm thấy hơi đột ngột, bây giờ

hồi tưởng lại, thì ra hai người bất tri bất giác đã trải qua nhiều như

vậy. Cũng là trong bất tri bất giác, tình rất thật, yêu rất sâu.