← Quay lại trang sách

Chương 321 Chương 321: ???

Nhậm Vũ rốt cuộc cố lấy dũng khí ra tay, vừa thấy cô vén rèm lên, Lưu

Anh Nam lập tức ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, ‘voi lông dài’ rung

rung, quả thật hơi nhăn nhúm, không hề có sức sống.

Tuy Nhậm Vũ

không tính là kiến thức rộng rãi nhưng đối với ‘cậu nhỏ’ cũng có hiểu

biết nhất định. Có điều lúc này nhìn thấy thần binh của Lưu Anh Nam thì

vẫn không nhịn được hơi sững sờ, suýt nữa hô thành tiếng, thần vật thiên

phú dị bẩm cỡ này quả nhiên cần hai tay cùng hoạt động mà.

Lưu

Anh Nam thấy cô đỏ mặt, híp mắt hơi lưỡng lự, lại giống như si mê,

trong lòng cứ gọi là đắc ý, tách hai chân ra, như muốn thỏa sức khoe

khoang thần binh của mình.

Thực ra trong lòng mỗi người đều có

sở thích khoe hàng, nhất là phụ nữ thì càng gặp nhiều, điểm này từ trên

người những cô gái hở ngực hở lưng hở đùi thì không khó nhìn ra, hơn nữ

số lượng phụ nữ ăn mặc hở hang đang tăng lên từng ngày. Đây không thể

nói phụ nữ lẳng lơ, nguyên nhân là vì trong cốt tủy phụ nữ đã có sở

thích muốn được người ta chú ý.

Không chỉ ở trên đường phố, ở

trong trường học, trong ký túc xá nữ, thường xuyên có thể nhìn thấy một

vài nữ sinh thay quần áo không thèm kéo rèm, một vài mỹ nhân tri thức

trong công ty lớn chỉ đi tất chân liền váy không mặc quần lót. Lưu Anh

Nam từng điều tra trong hành lang của công ty Lăng Vân, chỉ quan sát

nhân viên nữ trong một tầng đã phát hiện, phụ nữ đi tất chân không mặc

quần lót ít nhất cũng chiếm 70-80%.

Đương nhiên, những phụ nữ này ngoài sở thích khoe hàng, còn có khả năng là vì tiện… tiện cho đám người nào đó.

Mà nếu đàn ông có sở thích này thì sẽ càng thêm không chút kiêng dè, ví

dụ như những ông chú đáng khinh mặc áo khoác gió, chuyên hù dọa em gái

nhỏ kia. Nhưng kiểu tình huống này gặp nhiều ở những người đàn ông ở

nhà, thường xuyên sẽ khoe ra bộ phận quan trọng cho bạn gái hoặc vợ mình

nhìn với ý đồ giành sự khen thưởng và khơi dậy ham muốn của đối phương.

Lưu Anh Nam hiện giờ chính là có ý nghĩ như thế. Hắn biết Nhậm

Vũ từng làm việc ở khoa tiết niệu, kiến thức rộng rãi, hắn lại có lòng

tin tuyệt đối vào thần binh của mình. Nom khuôn mặt đỏ rực như lửa của

Nhậm Vũ bây giờ thì biết ngay, đây tuyệt đối là thần khí hung hãn nhất

cô từng gặp.

- Tôi có một chú voi mọc lông, dễ thương lại xinh

đẹp, mũi nó vừa thô vừa dài, lông vừa đen vừa bóng… -Lưu Anh Nam nằm

trên giường, giả vờ không nhìn Nhậm Vũ, ca hát với thần binh của mình,

Nhậm Vũ nghe mà mặt đỏ tía tai.

- Anh ngậm miệng mau. –Nhậm Vũ

là một người rất quyết đoán, nếu đã tiến vào thì phải làm sẵn chuẩn bị

đối mặt hết thảy. Cô nắm luôn lấy thần binh, đồng thời cũng dọa Nhậm Vũ

giật nảy mình, thoạt nhìn mềm oặt, không ngờ vừa vào tay liền cứng ngắc

thẳng tắp giống như một chiếc chày cán bột.

- Hí… -Nhậm Vũ vừa

đưa vào tay, Lưu Anh Nam không nhịn được hít một hơi lạnh, cảm giác

giống như vào ngày hè nóng nực bỗng nhiên có nước lạnh xối đầu vậy. Đừng

thấy Nhậm Vũ đỏ mặt tía tai, nhưng hai tay lại do căng thẳng mà lạnh

buốt.

Nghe tiếng rên thoải mái của Lưu Anh Nam, Nhậm Vũ càng

xấu hổ, nắm chặt thần binh của Lưu Anh Nam, gần như sắp bóp gãy. Cô len

lén nhìn Lưu Anh Nam, tên này vẻ mặt sung sướng, như chờ nha hoàn hầu

hạ, tiểu thư bồi ngủ vậy.

Nhậm Vũ cảm giác mình xấu hổ muốn

chết, hận không thể tìm một chỗ chui vào, mà Lưu Anh Nam thì thản nhiên

đắc ý, bộ dạng như ông lớn. Nhậm Vũ biết, hắn ngoại trừ muốn khoe khoang

vốn liếng với mình, còn có dấu hiệu muốn dạy dỗ mình.

Kết giao

giữa nam nữ, luôn luôn đều là đột phá từng chút một, có một thì sẽ có

hai. Hôm nay cầm tay, ngày mai ôm eo, ngày mốt miệng đối miệng, trên

giường pháo công thành…

Hôm nay Lưu Anh Nam và mình đột phát

thẳng đến mức này, ngày sau ắt sẽ được voi đòi tiên, đến lúc đó ‘cậu

nhóc’ sẽ không đơn giản chỉ đặt lên tay như vậy.

Nhậm Vũ nhìn

thấu dụng ý của Lưu Anh Nam, không ngừng nhắc nhở mình phải tỉnh táo, ắt

phải đả kích dáng vẻ bệ vệ hống hách của Lưu Anh Nam. Bất chợt, cô nhìn

vào trắng trên người mình, lúc này mới nhớ tới cô là một người phụ nữ,

đồng thời cũng là một bác sĩ, cô không phải chiến đấu một mình, cô đại

diện cho truyền thống và lịch sử của nền y học Trung – Tây y, cùng tính

cách ngoan cường và cứng cỏi của phụ nữ ngày nay. Vào giờ phút này, Phan

Kim Liên, Trần Ngọc Liên, Ngô Thiến Liên nhập vào cô, một mình Nhậm Vũ

đại diện cho truyền thống vẻ vang của bác sĩ trong nước, cô không hề một

mình, cô không hề một mình…

Trong lòng Nhậm Vũ có một thanh âm

đang gào thét, đang gầm rú, khiến cô thoáng cái thả lỏng, bình tĩnh

nhìn thần binh hệt như đuôi chồn, khác hẳn người thường ở trong tay,

thầm nhủ với bản thân, đừng sợ hãi, coi nó thành người bạn, nó chẳng

những không tổn thương mày, ngược lại cần sự an ủi của mày, còn có thể

mang lại cho mày sự sung sướng, còn là sự sung sướng không gì sánh bằng.

Ý niệm này khiến mặt Nhậm Vũ càng đỏ hơn, nhưng cảm xúc lại

bình tình rất nhiều. Bản năng mà, đâu có người phụ nữ nào sợ ‘cậu bé’,

yêu còn yêu không hết, vả lại càng lớn càng yêu.

Phụ nữ đối phó

với ‘cậu nhỏ’ có ưu thế trời sinh, giống như Tôn Ngộ Không đối phó Kim

Cô Bổng, cho dù Kim Cô Bổng có thể biến dài nữa to nữa, cuối cùng vẫn

nhét vào trong lỗ tai vừa hẹp vừa dài đó sao.

Nhậm Vũ càng nghĩ

càng thẹn thùng, song trong lòng càng lúc càng nắm chắc, khẽ lay lay,

tuốt tuốt một cách mất tự chủ. Lưu Anh Nam ngoan ngoãn kêu to hai tiếng,

điều này càng khiến Nhậm Vũ lòng tin tăng vọt, nhất thời có cảm giác

mọi thứ ‘nắm hết trong lòng bàn tay’.

Đương nhiên Nhậm Vũ cũng

sẽ không dễ dàng để Lưu Anh Nam tiến hành dạy dỗ với mình như vậy. Cô

thoải mái nhìn chằm chằm thần binh đang nắm hết trong tay, hệt như đang

đưa mắt thâm tình với ‘độc nhãn’ bên trên.

Trong lòng Lưu Anh

Nam đừng nói sướng cỡ nào, rốt cuộc là nữ bác sĩ kiến thức rộng rãi,

nhanh như vậy đã bình tĩnh lại, hơn nữa tay cô là mềm mại như vậy. Sau

khi trải qua phút căng thẳng, bàn tay dần ấm lên, Lưu Anh Nam cũng từng

có vài lần kinh nghiệm, nhất là với Hồng Hà, cũng từng nếm trải ‘hương

vị đó’, trong đó ấm áp ẩm ướt, cảm giác thoải mái giống như đứa bé về

lại cơ thể người mẹ vậy.

Còn lúc này, bàn tay Nhậm Vũ tương tự

cũng ấm áp, nhưng tay cô bóp chặt khiến Lưu Anh Nam cảm thấy căng khít

trước nay chưa từng có, hệt như hơi động một cái là thế có lột lớp da

vậy.

Hắn hít sâu một hơi, thả lỏng toàn thân, nghênh đón khoái cảm ập tới.

Nhậm Vũ cũng không khiến hắn thất vọng, không ngờ thật sự bắt đầu tuốt

lên tuốt xuống, chỉ có điều động tác rất cứng, hơn nữa bị bóp quá chặt

hơi đau đau, đây có khả năng là do Nhậm Vũ còn lạ lẫm.

Lưu Anh

Nam khuyên nhủ chính mình, hy vọng lát nữa sẽ có cải thiện. Nhưng hắn

không ngờ rằng, Nhậm Vũ bỗng khom lưng xuống, phần mặt úp thẳng về phía

thần binh, Lưu Anh Nam biến sắc, lập tức lại vui mừng như điên. Lẽ nào

Nhậm Vũ quá nhập vai, không cần lừa gạt, không cần dạy dỗ, tự mình hiểu

rõ, gái ngoan động mồm không động thủ.

Ngay khi Lưu Anh Nam vô

cùng kích động, bỗng phát hiện Nhậm Vũ ngừng động tác cúi xuống, khuôn

mặt cô cách thần binh của Lưu Anh Nam chưa tới 3cm, có thể nói đặt song

song trong cự ly gần với loài ‘một mắt’ kia. Lưu Anh Nam thậm chí có thể

cảm nhận được hơi nóng phát ra từ trong mũi cô, chỉ cần khẽ ưỡn lên,

cho dù không đâm vào miệng thì cũng có thể chọc vào lỗ mũi.

Lưu

Anh Nam thầm nhủ rằng, có khả năng là vì thời khắc mấu chốt Nhậm Vũ xấu

hổ, vẫn hơi do dự thôi. Lúc này nhất thiết không thể làm ra bất kỳ phản

ứng nào, hơi động đậy thì sẽ làm cô quýnh lên, hoặc là cắn mạnh một

cái, hoặc chính là phất tay rời đi. Lưu Anh Nam không dám mạo hiểm, tốt

hơn chờ bản thân cô nghĩ thông suốt đi.

Giờ phút này, dường như

thời gian dừng lại, không gian biến mất, giữa đất trời chỉ có thần binh

của Lưu Anh Nam và khuôn mặt Nhậm Vũ, cùng hơi nóng thở ra từ mũi cô.

Lưu Anh Nam rất căng thẳng, đồng thời cũng có thể cảm nhận được khuôn

mặt Nhậm Vũ nóng rực như lửa.

Thời gian trôi qua từng giây từng

giây một, khi Lưu Anh Nam thực sự không nhịn nổi xúc động, định rướn eo

lên thì Nhậm Vũ rốt cuộc phát ra thanh âm, không phải câu từ khen ngợi

gì cả, mà là một tiếng ‘hả’ đầy nghi hoặc?