← Quay lại trang sách

Chương 348 Chương 348

Chủ nhân, những thứ này là? –Tiểu Cương nhìn từng khay đậu hủ máu, dồi lòng trên bàn, yếu ơt hỏi.

- Đây là thứ các vị thích nhất mà. –Lưu Anh Nam cười hì hì.

Hơn

trăm con Dracula mắt xanh nhao nhao trừng mắt Tiểu Cương, ai nấy đều

mặt ủ mày chau, không dám động đũa. Tiểu Cương khó xử chà tay nói:

- Những thứ này đều làm bằng máu không sai, nhưng chúng đều là tiết heo.

- Tiết heo thì làm sao? Người lớn như các vị lẽ nào còn kiêng ăn ư? Đây không phải thói quen tốt. –Lưu Anh Nam ân cần dạy bảo:

-

Làm người ấy, quan trọng nhất là biết cách biến báo, tùy theo sự thay

đổi hoàn cảnh mà làm ra sự thay đổi cho bản thân. Phải dám thử, dũng cảm

tiếp nhận sự vật mới lạ, ngẫm lại người đầu tiên ăn cua, ngẫm lại người

đầu tiên uống sữa bò, ngẫm lại người đầu tiên thông ass, họ đều là

người có dũng khí lớn, có trí tuệ lớn, có được tinh thần mạo hiểm và

tinh thần tìm kiếm, có sáng kiến mới có thể có tiến bộ!

Lưu Anh

Nam giống như lãnh đạo hội nghị, nói cho Tiểu Cương ngơ ngác, những

người khác đều lấy Tiểu Cương làm người đứng đầu, cũng biết địa vị cao

không thể vời của Lưu Anh Nam trong mắt Tiểu Cương, cho nên họ không dám

ngỗ nghịch.

Cứ thế, một bầy Dracula hung tàn đáng sợ, khát máu

như mạng trong truyền thuyết phương Tây, dưới sự dẫn dắt của Lưu Anh

Nam, rầu rĩ điên cuồng ăn đậu hủ máu, điều này cũng xem như thay đổi một

chủng tộc.

Cho dù những người này cho rằng mình là sinh vật cao

quý, vài ngàn năm qua lại nuôi thành thói quen chỉ tay năm ngón, thoạt

nhìn mỗi người đều là quý tộc, không cam tâm ăn đậu hủ máu. Nhưng khi

mấy miếng đậu hủ máu xuống bụng, vẻ mặt họ chợt thay đổi, bỗng trở nên

cuồng nhiệt, như thể gặp được món ngon trần đời vậy.

Đậu hủ máu

tươi ngon mềm xốp, vốn chính là món ăn hảo hạng, đối với lũ Dracula này

thì càng là món ngon. Bởi vì bắt đầu từ Tiểu Cương, ngày thường đều tuân

thủ sự phân phó của chủ nhân năm đó, chỉ có thể hút máu người chết,

nhưng sau khi người ta chết, trái tim ngừng đập, máu toàn thân đều không

chảy nữa. Cảm giác này giống như lấy nước uống từ một hồ nước mặn.

đậu hủ máu thì sao, đều là lúc vừa giết động vật hứng máu tươi vào

trong thau, tuyệt đối mà máu mới nguyên. So sánh với đó, đây càng giống

như suối trong đang chảy.

Bầy Dracula này quả thật là không nếm

thử không biết, nếm xong liền không quên nổi. Một đám người Tây ăn như

hổ đói, về cơ bản cũng không biết dùng đũa, trực tiếp dùng tay bốc,

ngoài đậu hủ máu ra, còn có dồi vịt, tiết canh dê, tiế canh vịt, đều là

máu tươi chảy ra lúc mới giết, bầy Dracula này là lần đầu tiên nếm thử,

ăn như hổ đói, không còn chút phong độ nào.

Lăng Vân ban đầu cảm

thấy rất buồn nôn nhưng sau khi nếm thử một miếng, nhất thời khiếp sợ

không thôi, cũng ngốn nghiến như Dracula, từ dáng ăn của cô phản ánh

lại, thực ra trong cốt tủy nhân loại cũng có thiên tính khát máu, cho

nên hàng năm mới có nhiều loài tuyệt chủng như thế. Lưu Anh Nam một bên

ăn pín bò được tặng, một bên vô sỉ lẩm bẩm:

- Không có mua bán thì không có sát hại!

Mọi

người vì đậu hủ máu dần trở nên quen thuộc. Lăng Vân đảm đương nhiệm vụ

quan hệ xã hội, dần xây dựng quan hệ với những ông trùm cấp thế giới

này. Lưu Anh Nam thừa cơ muốn hiểu thêm một ít tình huống về ‘chủ nhân’,

đáng tiếc Tiểu Cương biết cũng không nhiều lắm. Chỉ biết chủ nhân là

một người đàn ông phong độ ngất trời, coi trời bằng vung, gì mà Nhân

Thần Quỷ trong trời đất đều không để vào mắt, chỉ một lòng theo đuổi

‘Sinh’!

Cho dù Lưu Anh Nam chỉ nghe Tiểu Cương kể lại, hơn nữa ít

nhiều có chút khoa trương do sùng bái, nhưng Lưu Anh Nam vẫn hâm mộ

không thôi. Rốt cuộc là người thế nào lại có khí phách như vậy, có thể

coi thường Nhân - Thần - Quỷ trong cõi trời đất? Gã và mình có quan hệ

gì đây?

Có điều nghĩ thì nghĩ hắn lại không có quá nhiều rối rắm,

trong lòng hắn có một cảm giác không tên, cảm giác việc này sớm muộn sẽ

có một ngày lộ rõ chân tướng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Mình suy

đi nghĩ lại như thế, chi bằng hãy thuận theo tự nhiên.

Giống như

Lăng Vân vậy, nắm bắt mỗi một cơ hội phấn đấu vì sự nghiệp, mà quan

niệm nhân sinh của Lưu Anh Nam là nắm bắt không lãng phí mỗi một cơ hội

hưởng thụ cuộc sống, mấy khi có cơ hội dẫn theo nhiều người có tiền như

ngày hôm nay, chi bằng ăn thận cho chán thì thôi.

Lăng Vân quả

nhiên có đầu óc kinh doanh và thiên phú rất mạnh, trong thời gian ngắn

như vậy lập tức tìm ra cách lấy lòng đám ông trùm thương nghiệp. Đó

chính là sau khi mỗi người ăn hết một nửa đậu hủ máu, lập tức tìm đến

anh em nhà ‘Muỗi’ chủ tiệm, dùng số tiền lớn mua lại cửa tiệm của họ

cùng bản thân hai anh em họ, quà cho họ là đầu bếp riêng, chuyên phụ

trách làm các món màu máu, tiền lương so với việc họ kinh doanh quán cơm

này cao hơn rất nhiều lần.

Anh em nhà Muỗi đương nhiên luôn

miệng đồng ý, mà Lăng Vân càng là biến hóa nhanh chóng, từ quan hệ xã

hội biến thành quan hệ chủ khách, những ông trùm này đều trở thành khách

hàng của cô.

Sau khi cô thành công bắt mối với vài người có ảnh

hưởng tới kinh doanh của gia tộc, lập tức đứng dậy muốn đi, đi liên lạc

với gia tộc, còn phái chuyên viên đốc thúc tiến thêm một bước, đây chính

là việc lón có thể giúp gia tộc bước lên tầm cao mới, không thể chậm

trễ.

Nhưng cô đang sốt ruột lại bị Lưu Anh Nam ngăn cản, bất kể

là Dracula, Tiểu Cương, chủ nhân thần bí, những việc này với Lưu Anh Nam

đều không có ý nghĩa. Hắn lần này tới chính là vì tìm Lăng Vân, vì cua

gái, vì hái rau, vì mau chóng bắt được trái tim cô.

Trong mắt Lưu

Anh Nam, cái gì cũng không quan trọng bằng cuộc sống, mà trong cuộc đời

một người đàn ông quan trọng nhất chính là bạn đời, thứ khác đều là vớ

vẩn. Nhà tắm lâu ngày không mở cửa, cũng sẽ không ai bởi vậy mà có chấy

rận, Âm Tào Địa Phủ thiếu hắn, hàng ngày vẫn sẽ có người chết như cũ.

Nhưng hắn vừa mới loan scandal với Diệp Tinh, Lăng Vân liền tức giận,

đây mới là người cần hắn nhất.

Cho nên khi Lăng Vân muốn rời đi,

hắn kéo cô lại. Lăng Vân là một cô gái vì sự nghiệp điển hình, lúc này

trong lòng rất sốt sắng, muốn vội vàng thông báo cho gia tộc. Cô quay

đầu trừng mắt Lưu Anh Nam, gấp giọng hỏi:

- Anh muốn làm gì?

Lưu Anh Nam hơi thộn ra, nhìn chằm chằm vào dung nhan đẹp tự nhiên của Lăng Vân, nuốt nước miếng nói:

- Muốn*!

*Câu

trên Lăng Vân hỏi: “Nhĩ tưởng kiền mạ? (Anh muốn làm gì), ‘kiền’ còn có

nghĩa là xxx, nên Lưu Anh Nam ‘cố tình’ hiểu sai thành: “Anh muốn xxx

à?”

Lần này tới lượt Lăng Vân thộn ra, nhưng rất nhanh cô đã rõ,

tên Dâm Nam đáng khinh chết tiệt này đúng là không buông tha bất kỳ cơ

hội chiếm tiện nghi nào mà. Cho dù chỉ là lừa lọc ngoài miệng cũng có

thể thỏa mãn cõi lòng đáng khinh của hắn. Trên mặt Lăng Vân dâng lên hai

rặng mây đỏ, tức giận nói:

- Lăn**!

Lưu Anh Nam nhếch miệng cười:

- Em đồng ý lăn giường với anh à?

Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi:

- Lăn!

**Cổn = lăn, cút, biến, xéo. Ý của Lăng Vân là cút xéo.

-

Em rất thẳng thắn. –Lưu Anh Nam giơ ngón cái lên khen ngợi, Lăng Vân đỏ

mặt nhận thua, nếu bàn về đấu võ mồm, mười cô cũng không phải đối thủ

của Lưu Anh Nam, luôn có thể để hắn chiếm tiện nghi. Hơn nữa giữa nam

nữ, sự kết giao ban đầu chính là đấu võ mồm, ít nhiều chuyện tình đẹp

đều bắt đầu từ việc đấu võ mồm vô tư, không chay không mặn.

Lăng Vân đỏ mặt nói:

- Em kệ anh, em phải về thông báo tình hình ở đây với gia tộc.

-

Cần gì chứ, những người này đều là con cháu của Tiểu Cương, anh là chủ

nhân của Tiểu Cương, trước mắt ông ta rất nghe lời anh, cầm luôn hợp

đồng tới bảo họ ký, hoặc bảo họ chuyển thẳng tất cả vốn đầu tư dưới danh

nghĩa nhà em chẳng phải xong sao. –Lưu Anh Nam không đồng ý nói.

Lăng Vân lại nghiêm túc nói:

-

Như vậy sao được, cuộc đời con người, làm việc gì cũng phải quang minh

chính đại, đúng nguyên tắc. Em là thương nhân, dựa vào làm kinh doanh

kiếm tiền hợp pháp, tiền này tới tay em cảm thấy thoải mái. Còn về cái

khác, em chẳng phải ăn xin, cũng chẳng phải kẻ cướp, vì sao bắt người ta

đưa tiền cho em, tiền này cầm vào tay trong lòng cũng không thoải mái.

Lưu

Anh Nam lại lần nữa giơ ngón cái, đây là sự khâm phục thật lòng thật

dạ. Có bạn gái như vậy vĩnh viễn không cần lo cô ngoại tình, bởi vì

không có bất kỳ việc gì có thể cám dỗ cô. Phụ nữ nên như vậy, giữ vững

nguyên tắc của mình, không bị bất cứ nhân tố bên ngoài nào tác động.

Lăng

Vân chính là người như vậy, bởi vì ngay cả nhân tố bên ngoài như Lưu

Anh Nam cũng không thể thay đổi nguyên tắc của cô. Cô kiên trì muốn đi,

ắt phải mau chóng liên hệ với gia tộc, còn phải chạy về công ty để làm

vài bản hợp đồng, hơn nữa còn phải lấy ra một vài giấy tờ quan trọng cho

những ông trùm Dracula này xem, chứng minh thế lực gia tộc của nhà cô.

Tóm lại sự việc rất rất phiền, nhưng càng như thế cô nàng càng vui.

Nhìn

theo bóng lưng Lăng Vân sắp biến mất phía cuối con đường, Lưu Anh Nam

liên tục thở dài, vừa vặn anh em nhà Muỗi mang lên đồ ăn thức uống cho

Lưu Anh Nam. Hai anh em rất vui, quan hệ với Lưu Anh Nam cũng rất tốt,

Lưu Anh Nam có thể nói là ân nhân của họ, hôm nay lại dẫn tới nhiều

khách như vậy, cửa tiệm của mình lại được tập đoàn lớn thu mua, Lưu Anh

Nam bây giờ lại biến thành quý nhân.

Trong lòng họ, nhân phẩm của

Lưu Anh Nam thì không cần nói, chính là quá dâm tiện, thích trêu chọc

phụ nữ, còn thích đặt biệt danh cho đàn ông. Giống như hai anh em họ,

một người tên Tuấn Văn, một người tên Bác Văn, chỉ vì hằng ngày làm bạn

với máu mà bị hắn gọi thành Đại Văn – Tiểu Văn, bây giờ người ở cả con

phố ăn vặt đều gọi như vậy.

Song Lưu Anh Nam dù sao cũng là ân

nhân kiêm quý nhân, họ cũng không tiện nói gì. Lúc này thêm đồ ăn thức

uống cho Lưu Anh Nam, mà Lăng Vân thì đi rồi, Lưu Anh Nam thoáng cái mất

hết tinh thần.

Hắn luôn là như vậy, bất kể làm việc gì cũng đều

tốt, chỉ cần bên cạnh có phụ nữ, hơn nữa là phụ nữ hợp khẩu vị của hắn

thì càng chăm chỉ. Bất kể là bắt quỷ, mở nhà tắm, có lúc ra ngoài ăn cơm

đều phải chọn quán ăn có phụ nữ xinh đẹp tới ăn, chen xe bus cũng trước

tiên phải xem trên xe bus có gái đẹp trẻ trung hay không, bởi vì như

thế có thể tăng thêm tỷ lệ diễm ngộ.

- Anh Nam, bà chủ xinh đẹp

ra tay hào phóng ban nãy là gì của anh thế? Em thấy hình như có quan hệ

không bình thường với anh thì phải? –Đại Văn vừa rót rượu cho hắn vừa

hỏi.

- Cái gì mà không bình thường, rõ ràng rất bình thường. –Lưu Anh Nam ỉu xìu nói:

-

Anh nói các chú này, sau này tìm bạn gái, nhất thiết không thể tìm phụ

nữ kiểu mẫu sự nghiệp, so sánh giữa đàn ông và công việc, họ có thể hoàn

toàn không đếm xỉa tới đàn ông, xoay người là đi luôn. Các chú hãy nhớ,

sau này muốn tìm phụ nữ, nhất định phải tìm người có công việc đặc

biệt, cho dù là công việc, họ cũng có thể mang lại niềm vui cho đàn ông.

- Anh Nam, không phải anh bảo tụi em lấy ** làm vợ đấy chứ? –Tiểu Văn tuổi không lớn nhưng rất hiểu chuyện.

- Cút, đừng nói bậy. –Lưu Anh Nam tức giận nói:

-

Song nếu chú đã nói, anh ắt phải nói thêm một câu, thà lấy ** về làm vợ

cũng đừng lấy vợ về làm **. Đương nhiên, chuyện ngay cả công việc cũng

có thể mang lại niềm vui cho đàn ông anh vừa nói chẳng phải loại người

này, mà là… Nói ví dụ nhé, ví dụ như cô gái bán vé, cùng lắm cũng là hô

một câu theo thói quen: “Đi vào bên trong, bên trong có chỗ”… Bà chủ

quán net: “Vào hay không, đằng sau còn có người chờ!”. Nữ y tá: “Mau lên

giường, cởi quần ra!”. Nữ biên tập: “Hoan nghênh bài viết, dài ngắn

không hạn chế!”. Dì trông trẻ: “Cậu bé, ngoan nào!”. Nữ cảnh sát giao

thông: “Tôi nói không được ngừng thì không được ngừng.”