← Quay lại trang sách

Chương 352 Chương 352

Ông anh ú a ú ớ, nhịn cơn đau dữ dội trên lưỡi, rốt cuộc nói rõ ràng

nguyên nhân kết quả của sự việc cùng hoàn cảnh câu chuyện và hành vi của

anh ta.

Ngoài anh ta, đàn ông đang nhổ máu trong khoang xe có lẽ

đều tương tự với anh ta, ai ai trong số họ có lẽ đều biết, chỉ là quá

mất mặt ai cũng xấu hổ nói ra. Hơn nữa, chuyện như vậy chẳng phải cố ý

thương hại gì cả, chỉ có thể nói đùa giỡn quá điên, hôn quá mạnh, thích

mạnh như vậy, thích đau như vậy, chỉ có thể nói lưỡi họ quá yếu ớt, bên

Tây người ta hôn vừa mút vừa ngậm, tìm đến chính là kích thích.

Cho nên những người này ai cũng không nói, cho dù miệng chảy máu, đau trên lưỡi, lại ngọt trong lòng.

Nghe anh ta thuật lại, Lưu Anh Nam có thể xác định rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn giả bộ rất có hứng thú nói:

- Ông anh, người phụ nữ đó bộ dạng thế nào, anh gặp được ở đâu?

- Sao cơ, chú cũng muốn? –Ông anh cười gian nói.

Lưu Anh Nam gật đầu:

- Đúng vậy, lộ trình dài đằng đằng này rất nhàm chán, tìm một cô gái giết thời gian, hơn nữa tôi còn chưa kết hôn.

-

Vẫn là trẻ tuổi độc thân tốt. –Ông anh thở dài nói, trong mắt lấp lánh

hào quang, rõ ràng là chưa biết sợ, nhưng tâm có sức không đủ:

- Chú

đi đi người anh em, chúc chú may mắn, hy vọng lưỡi chú đủ kiên cường. Có

điều, hai cánh môi đỏ tươi lại mỏng đó thật quá mê người, mềm mại như

hai cánh hoa hồng, chiếc lưỡi thơm của cô ta mềm mại trơn bóng, nhẹ

nhàng linh hoạt, động tác thành thạo, có thể dễ dàng khơi dậy… Haizz, bỏ

đi, dù sao anh cũng không có phúc, hưởng thụ không nổi cấp bậc cao như

vậy, tốt hơn nhường lại cho trai trẻ các chú thôi.

Ông anh vẫn là

vẻ mặt si mê lại bất đắc dĩ, cuối cùng nói cho Lưu Anh Nam, người phụ

nữ đó anh ta gặp được ở bên ngoài toa ăn, cũng chính là cuối khoang xe,

bởi vì đi qua toa ăn chính là đầu xe rồi, là cấm đi vào.

Lưu Anh

Nam hơi tỏ vẻ vội vàng tạm biệt ông anh, vội vã đi về phía toa ăn. Bây

giờ đã nửa đêm, toa ăn sớm đã đóng cửa, nhưng thời đại ngày nay, có tiền

có thể sai sử được ma quỷ, huống hồ là tàu cao tốc, người trên xe hoặc

ít hoặc nhiều trong tay đều có tiền, cho nên toa ăn lúc nào cũng có thể

mở.

Lưu Anh Nam không hề sốt ruột tới toa ăn, vốn định hút điếu

thuốc cho tỉnh táo, nhưng loại tàu cao tốc này cấm thuốc toàn tàu, nghe

nói trên tàu có hệ thống giám sát tự động, một khi phát hiện mùi thuốc

sẽ tự động phanh lại. Mà người hút thuốc nhẹ thì tạm giữ, nặng thì định

tội nguy hại an toàn công cộng.

Nơi công cộng không thể hút thuốc

là việc tốt, chúng ta không thể vì ham mê của mình mà ảnh hưởng người

khác. Nhưng hoàn toàn không phải vậy, cưỡng chế thay đổi thói quen sinh

hoạt của người khác cũng không nhân tính hóa cho lắm, hơn nữa không ngờ

rằng, xe lửa này lại tiên tiến như thế, nghe nói còn có hệ thống dò

đường phía trước, tự động phanh xe phòng ngừa chạm đuôi xe, vả lại đang

sử dụng rất an toàn, hy vọng sẽ càng ngày càng tốt.

Lưu Anh Nam

một bên suy nghĩ một bên buồn bực đi về trước, xuyên qua từng khoang xe

bất tri bất giác đi tới trước toa ăn, trong toa rất yên tĩnh, đại đa số

người đều đang ngủ, ngoài vài người đang đau lưỡi.

Bỗng nhiên hắn

ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái dáng người thon cao đang đứng bên cửa

sổ, cả người dựa bên cửa sổ thành một đường cong nghiêng, áo gió màu đỏ,

quần bò bó màu đen, giày cao gót màu đen, tóc cuộn sóng cong cong,

trong tay kẹp một điếu thuốc dành cho nữ dài nhỏ, khói thuốc lượn lờ,

nhìn không rõ diện mạo, nhưng tư thế vừa lười nhác vừa lả lơi này quả

thật khiến đàn ông tim đập xốn xang.

Lưu Anh Nam gãi đầu, chẳng

phải nói trên tàu không cho hút thuốc sao, vì sao cô nàng rít ra rít vào

lẳng lơ như thế? Không đúng, vì sao không ngửi thấy mùi thuốc?

Móa!

Lưu Anh Nam thầm mắng một tiếng, bỗng tỉnh ngộ, xem ra sống bình yên

tĩnh lặng quá quen rồi, ngay cả thiên phú của mình đều quên mất.

Hắn

lúc này bỗng chốc liên tưởng tới tiệc rượu tối qua. Trong hội trường

từng gã đàn ông hóa trang sống động như thật, từng khuôn mặt Dracula

đáng sợ, hắn còn buồn bực, mặt nạ đó mua ở đâu, làm thật đến thế. Mà Âm

Dương Nhãn của hắn tự động phóng ra, nhìn thẳng bản nguyên của đối

phương, nhìn thấy chính là diện mạo Dracula vốn có của họ.

Bây giờ cũng là như thế, cô gái xuất hiện đột ngột, quyến rũ mê hồn này vốn dĩ không phải là người.

Song

Lưu Anh Nam lại không phát giác ra ngay tức khắc, giống như bầy Dracula

kia, điều này chứng tỏ trên người chúng ngoài trừ có Âm khí, còn có một

bộ phận Dương khí của người sống, tuy Âm Dương không cân bằng nhưng lại

không giống như quỷ vật bình thường chỉ có Âm khí. Cho dù chúng xen lẫn

trong đám người, Âm Dương Nhãn của Lưu Anh Nam trong tức thời không

cách nào phân biệt nhưng cũng có thể cảm nhận được.

Có điều bầy

Dracula và cô gái trước mắt lại vì chút ít Dương khí hòa vào cùng Âm

khí, khiến phản ứng của Lưu Anh Nam trở nên chậm đi. Đây là do Dracula

quanh năm sống trong bầy người, lây dính Dương khí. Còn cô gái trước

mắt, nếu không đoán sai, Dương khí hẳn là cắn lưỡi người mà ra.

Điều

này như biểu thị một sự thay đổi, giống như Lưu Anh Nam đi thủ đô vậy,

như có chuyện gì đó sắp phát sinh sự thay đổi lớn lao, quỷ vật trở nên

càng ngày càng lợi hại, biểu thị con đường sau này sẽ càng gian nan…

Hễ

là quỷ vật có thể chịu được Dương khí, có thể hút Dương khí người sống,

toàn bộ đều vượt khỏi phạm trù du hồn dã quỷ, không phải là hung quỷ,

lệ quỷ có thể gây họa nhân gian, thì ít nhất cũng là ác quỷ có thể hại

người.

Vả lại, loài ác quỷ này vốn dĩ không sợ cái gọi là Bán Quỷ

Thể của Lưu Anh Nam, thậm chí còn không cảm giác được bất kỳ sự đặc

biệt nào của hắn. Nếu là du hồn dã quỷ tầm thường gặp phải Lưu Anh Nam

thì luôn có cảm giác áp bách, nhưng loài ác quỷ có được lượng Dương khí

nhất định thì không thế, bởi vì bản thân Lưu Anh Nam cũng có thể nói là

quỷ có Dương khí, hai bên đều là đồng loại.

Hung quỷ ác quỷ như

vậy sau này sẽ càng ngày càng nhiều, điều này khiến Lưu Anh Nam rất đau

đầu. Song may thay, hắn mở ra năng lực biến thân, cũng từng cảm nhận

được sự đáng sợ cùng mạnh mẽ của Quỷ Thể. Cho dù hắn không thể khống

chế, ít nhất thời khắc quyết định vẫn có thể tự bảo vệ mình, dẫu vẫn bị

hung quỷ chém mất máu quá nhiều, nhưng tốt xấu gì vẫn chưa chết.

Chuyện

sau này thì sau này hẵng nói, tốt hơn vẫn nói chuyện trước mắt đã. Do

nữ quỷ này hấp thu lượng Dương khí nhất định, lúc này lại là thời điểm

nửa đêm Âm khí đậm nhất, ả đã có thể hiển hóa thành con người trước kia,

đồng thời có thể tiếp xúc với người sống, còn không cảm nhận được sự

đặc thù của Lưu Anh Nam.

Lưu Anh Nam tương kế tựu kế, giả bộ người bình thường, nhìn cô gái đó huýt sáo cười nói:

- Hey, người đẹp, cho điếu thuốc hút chơi được không?

Khuôn

mặt cô gái nọ vẫn ẩn giấu trong khói thuốc, chỉ lộ ra đôi môi đẹp cùng

cực, cánh môi mỏng đỏ tươi mềm mại, hệt như hai cánh hoa hồng khiến

người ta vừa thấy liền có xúc động muốn hôn hít. Cô gái khẽ hé đôi môi,

hàm răng trắng muốt, thanh âm dịu dàng:

- Thuốc của em chưa bao giờ

cho người khác, có điều lộ trình dài dằng dặc này nhàm chán quá, chi

bằng anh nói chuyện cùng em, trò chuyện vui vẻ, em cho anh hút luôn hơi

sau!

Khà khà… Lưu Anh Nam hít một hơi lạnh, kiểu khiêu khích này

quá mập mờ, quá kích thích. Ý của cô ả là cảm nhận mùi thuốc trong miệng

cô ta đây mà…

Chẳng trách trong khoang xe có nhiều đàn ông che

miệng như vậy, trong lộ trình nhàm chán buồn tẻ này, cánh đàn ông cô đơn

ai chịu nổi sự khiêu khích này chứ, ngay cả mình đều hơi có chút động

tâm…