← Quay lại trang sách

Chương 391 Nỗi đau của gia chủ

Cụ bà

của Lăng gia giao quyền quyết định cuối cùng vào tay Lăng Vân. Bản thân

điều này chính là một quyết định khó cả đôi đường, thoáng cái khiến Lăng

Vân không biết lựa chọn thế nào.

Vì tiện cho Lăng Vân suy xét, cụ bà kể lại chi tiết một vài việc bà tự mình trải qua trong những năm bà làm gia chủ.

Quả

thật sự việc rất quỷ dị, hoàn toàn không thể dùng tri thức để giải

thích, bởi vì cụ bà không hề nhìn thấy bất kỳ người hay quỷ nào. Nhưng

vào ngày sinh nhật bà hàng năm, bà sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn mà không

hề có dấu hiệu báo trước nào, hệt như lửa đang thiêu đốt. Cảm giác đó vô

cùng chân thật, thậm chí còn có thể nhìn thấy làn da mình đang cháy

khét trong lửa, nỗi đau vô bờ khiến bà chết đi sống lại, nhưng lại muốn

chết không chết được, khó có thể nói thành lời.

Ngoài ngày sinh

nhật đau đớn nhất cả năm này, còn có chính là ba đêm trăng tròn mười

lăm, mười sáu, mười bảy hàng tháng, bà sẽ cảm giác mình như rơi vào hầm

băng, như bị đóng băng một cách quái lạ, lạnh buốt thấu xương, gió lạnh

thốc thẳng vào xương tủy, đau thấu tim.

Nhất là vào ngày rằm

tháng bảy, bà sẽ cảm thấy đau đớn như lăng trì, hệt như chịu ngàn đao

bầm thây vậy. Mà vào tiết thanh minh, ngũ tạng lục phủ của bà hệt như bị

sâu ăn chuột gặm, đau đớn khó nhịn.

Cụ bà cố giả bộ hờ hững

không có gì, nhưng vẫn khiến người ta sởn hết tóc gáy, thậm chí khi nhìn

về đằng sau còn khiến người ta cả người mất tự nhiên, trong lòng càng

hoảng sợ muôn phần. Trong tích tắc đó, loáng thoáng như nhìn thấy có vô

số oan hồn ác quỷ đang vây quanh bà cụ, huơ vuốt quỷ, nhe răng nanh, vô

cùng đáng sợ.

Bà cụ nói hết những điều này chẳng khác nào cởi bỏ

mọi bí mật, đồng thời cũng quẳng vấn đề cho Lăng Vân, để tự cô đưa ra

quyết định.

Lăng Vân nhướng mày, nhìn bà nội mình, trong mắt đầy

vẻ đau lòng, người khác trong Lăng gia cũng là như thế. Không ngờ rằng

họ hưởng thụ cuộc sống xa hoa gần như cực hạn trên thế gian, mà người mẹ

già của họ lại gánh chịu nỗi đau thầm lặng khó có thể tưởng tượng.

Đừng

nói là họ, ngay cả Lưu Anh Nam cũng chưa từng gặp phải tình huống tương

tự. Song nghe cụ bà kể lại thời điểm đau đớn, điều này hắn ngược lại có

thể thấu hiểu. Mười lăm mười sáu hàng tháng đều là ngày trăng tròn

nhất, cũng là lúc Âm khí nặng nhất, chính là thời cơ tốt nhất cho Âm hồn

ra ngoài hoạt động. Còn về tiết thanh minh và rằm tháng bảy, một ngày

là ngày lễ của người âm được nhà nước công nhận, một ngày là ngày lễ của

người âm mà dân gian đồn đại.

Còn bà cụ nói ngày sinh nhật mình

cũng sẽ xuất hiện sự hành hạ đau đớn, đây là bởi vì, cứ mỗi dịp sinh

nhật, đều là lúc Dương khí bản thân người đó yếu nhất, một sinh mạng mới

sinh ra, đại diện cho sự bắt đầu của vòng Luân Hồi mới. Cứ qua mỗi năm,

đều là lúc Âm Tào Địa Phủ ghi lại mọi hoạt động, đánh giá thiện và ác

của bạn lên Sinh Tử Bộ. Nếu là thiện thì lửa linh hồn sẽ mạnh hơn, thậm

chí kéo dài tuổi thọ, nếu là ác, lửa linh hồn sẽ yếu đi, tuổi thọ cũng

sụt giảm.

Mà mọi điều bà cụ đã trải qua sắp chuyển giao lại cho Lăng Vân.

Bầu

không khí nơi này vô cùng ngưng trọng, mỗi người đều vô cùng căng thẳng

nhìn Lăng Vân, chờ cô đưa ra quyết định… Một quyết định gian nan.

Lăng

Vân biết rõ tầm quan trọng của ‘Lăng gia’, tuy bác trai bác dâu, cô

dượng của cô đều là nhân vật lớn có thể đứng vững một phương, nhưng họ

chưa đặt tới đỉnh điểm. Ngược lại, ở bên ngoài nhắc tới hai chữ ‘Lăng

gia’, lại có uy lực cực lớn, nội tình sâu xa, đại biểu cho việc họ là

một chỉnh thể thống nhất.

Do thay đổi triều đại, địa vị của Lăng

gia vốn dĩ đã và đang không ngừng trượt xuống, càng có nhiều tập đoàn

nhìn chằm chằm vào khối tài sản của Lăng gia. Từ sau khi ông cụ qua đời,

bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại, nói bà cụ làm gia chủ mà không chọn

gia chủ mới trong đám con trai, nói Lăng gia có khả năng sắp tách ra.

Gia

tộc lớn như vậy một khi tách ra, không thể nghi ngờ là rất đáng sợ. Một

khi thế lực phân tán, rất dễ bị người có lòng dạ xấu phá rối, cho nên

gia chủ đối với gia tộc như vậy mà nói là vô cùng quan trọng, không chỉ

là người đứng đầu, cũng đại diện cho sự yên ổn và tương lai.

Nhưng

một khi Lăng Vân đồng ý làm gia chủ đời kế tiếp thì sẽ đối mặt với cục

diện đáng sợ, với nỗi sợ hãi không tên, cùng nỗi đau vô bờ thậm chí chết

bất đắc kỳ tử.

Lăng Vân không hy vọng một gia tộc lớn như vậy sẽ

tan rã, bằng không bác trai bác dâu cô dượng của cô đều sẽ bị ảnh

hưởng, thậm chí gặp phải nguy cơ. Đồng thời cô cũng không hy vọng đời

mình bị hủy hoại từ đây, hơn nữa cô từ nhỏ đã rất sợ đau, chích ngừa đều

sẽ khó chịu rất lâu…

Trong nhất thời Lăng Vân đứng giữa sự lựa

chọn gian nan nhất trong cuộc đời. Cô cũng không ngờ sự việc lại phát

triển thành như vậy, thực ra trước khi vào cửa cô đã hạ quyết tâm muốn

bỏ trốn cùng Lưu Anh Nam, sớm biết vậy chạy luôn cho xong.

Chờ

đã… Lăng Vân bỗng mắt sáng ngời, Lưu Anh Nam, đúng thế, không phải còn

có hắn ư! Lăng Vân luôn không thừa nhận Lưu Anh Nam có năng lực quỷ dị

khó lường là vì tình yêu và nhằm chiếm vị trí chủ đạo trong cuộc sống

sau này. Mà hiện tại, cô không thể không thừa nhận, cô cảm thấy kiêu

ngạo vì có thể có được một người bạn trai thân mang tuyệt kỹ, thần bí

khó lường như vậy.

Lăng Vân vừa định mở miệng, nào ngờ bị cụ bà cướp lời:

-

Vân nhi, con đừng bối rối, đừng thấy nội tuổi cao rồi, nhưng cái thân

già này vẫn có thể gắng gượng vài năm. Chờ khi sự nghiệp của bác trai và

cô con tiến thêm một bước nữa, đến lúc ấy chỉ dựa vào họ thì Lăng gia

chúng ta vẫn mạnh mẽ. Lại nói còn có đám anh chị em của con, từ nhỏ bà

đã tống chúng sang nước ngoài, nhiều năm như vậy, sự nghiệp ở nước ngoài

của chúng cũng khá thuận buồm xuôi gió, bất kể thế nào, Lăng gia chúng

ta sẽ không ngã xuống.

- Nội… -Cụ bà càng nói như thế trong lòng

Lăng Vân càng khó chịu. Một gia tộc lớn đến vậy không ngờ cần một vị

người già sắp xuống mồ gánh chịu nỗi đau vô bờ để chèo chống, khiến kẻ

làm con cháu như cô sao có thể tiếp thu cho được.

- Vân nhi, đừng buồn, chỗ này không phải còn có Tiểu Hoa sao, cậu ta sẽ giúp đỡ con. –Trong mắt cụ bà tràn đầy ánh hy vọng nói:

- Nội thật lòng hy vọng ngày nào đó cậu ta cũng có thể giúp đỡ con.

Nom

vẻ mặt nghi hoặc của Lăng Vân, mẹ Lăng Vân bước tới, dưới bầu không khí

căng thẳng này, bà lộ ra vẻ thoải mái khó có được, đây chính là mẹ vợ

xem con rể trong truyền thuyết đây mà. Bà chủ động giới thiệu cho Lăng

Vân:

- Vân nhi, vị này là Hoa Vĩ, Hoa tiên sinh, là cháu đích tôn

người bạn già kia của ông nội. Từ nhỏ đã rất thông minh, lại có duyên

với Thần Phật, thưở nhỏ được cao tăng dẫn tới Tu Di Sơn dùng phật pháp

gột tẩy, thời thiếu niên một thân một mình vào Côn Luân Sơn ngộ đạo,

thời thanh niên đi khắp tứ xứ, cảm ngộ đạo của Thánh A La ở Jerusalem,

thể nghiệm ánh sáng Thần Thánh ở Vatican, giờ đại thành trở về, phàm

trần luyện tâm… Chúng ta gọi con trở về vốn chính là muốn sắp xếp cho

các con làm quen lẫn nhau, sau này giao lưu nhiều hơn.

Ý của câu

này rất rõ ràng. Thì ra cậu thanh niên áo xám như thần côn này chính là

đối tượng xem mắt của Lăng Vân, chỉ có điều lý lịch sơ lược của gã thực

sự quá là kinh người. Không chỉ thân mang Phật và Đạo, không ngờ còn kéo

quan hệ với cả Đức A La, Jesu. Đây là tập hợp mọi sở trường của các nhà

sau đó định tự lập giáo phái mới chăng?

Lưu Anh Nam im lặng,

Lăng Vân cũng nghe đến to cả đầu, cảm giác nơi tên này cần đi hẳn là hội

nghiên cứu tôn giáo mới đúng, biết đâu còn có thể kiếm được cái mác

chuyên gia học giả gì đó...

Ngay khi Lưu Anh Nam và Lăng Vân lòng đầy khinh thường, cụ bà lại mở miệng lần nữa:

-

Thực ra lần này Tiểu Hoa cố ý tới chủ yếu là giúp bà vượt qua kiếp nạn.

Bởi vì ông nội nó nói, lần này bà có khả năng không gắng gượng nổi,

song có Tiểu Hoa ở đây, khiến bà yên tâm hơn nhiều, còn có vài ngày nữa

chính là rằm trung thu, ngày phán xét sắp tới rồi…