← Quay lại trang sách

Chương 417 Như vào linh đường

Em nói thô tục quá. –Lưu Anh Nam mặt ủ mày chau nhìn Lăng Vân nói.

Không biết từ lúc nào cô nàng này bắt đầu nói chuyện không kiêng dè gì

như thế. ‘Đâm vào là bắn’, lời này là gái ngoan như em có thể nói ư? Hơn

nữa nói câu này cũng rất không có trách nhiệm, không điều tra dẫn chứng

thì không có quyền vu cáo, Lưu Anh Nam ít nhất phải ra ra vào vào trăm

ngàn lần mới có thể bắn!

Lăng Vân tức giận lườm hắn, càng hung

ác chính là, véo luôn một cái không nặng không nhẹ lên cây thần binh của

hắn, sau đó mặt cô cũng đỏ lên. Lưu Anh Nam cũng giật nảy mình, động

tác to gan lại mập mờ này ngày trước Lăng Vân sẽ không bao giờ làm ra,

cô luôn đều là bên bị động, thái độ khác thường ngày hôm nay đúng là

khiến người ta yêu thích!

Trải qua một hồi khoác lác của Lưu

Anh Nam và sự to gan của Lăng Vân, cảm xúc sợ hãi và thương cảm trong

lòng cô đã giảm bớt đi vài phần. Phụ nữ mà, giờ phút quan trọng có một

người đàn ông ở bên, chưa nói đàn ông nhất định mạnh hơn phụ nữ, hai

người ở cạnh nhau, giữa lẫn nhau có một người thương lượng và phối hợp,

đàn ông có cái đẹp dương cương, phụ nữ có vẻ đẹp âm nhu, đàn ông có sức

mạnh, phụ nữ có trí tuệ, Âm Dương hòa chung, thiên hạ xưng vương.

Lưu Anh Nam vô lo vô nghĩ cảm nhiễm Lăng Vân, từ sự lo lắng và thương

cảm ban đầu biến thành tán tỉnh ve vãn, sờ sờ mó mó, hết thảy mọi thứ

đều tự nhiên đơn giản như vậy. Trong lúc này người Lăng gia từng đi ra

vài lần, nhìn thấy hai người đằm thắm ngọt ngào cũng không đi quấy rầy.

Lưu Anh Nam vẫn nhớ đến gã đàn ông thần côn tên Hoa Vĩ, mồm đầy đạo

nghĩa kinh phật, ra vẻ siêu phàm thoát tục thế ngoại cao nhân kia. Nhắc

tới gã, Lăng Vân tỏ vẻ rất hững hờ, không hề có gì khác lạ, chỉ nghe bà

nội kể rằng, gã là đời sau của một người bạn ông nội cô, từ nhỏ học Phật

tu đạo, đích thực là thế ngoại cao nhân, từng ra tay giúp đỡ bà cụ giảm

bớt nỗi đau do mãnh quỷ quấy nhiễu mang đến.

Mà nay hẹn gã tới

đây cũng là muốn để người Lăng gia đều biết bí mật này, coi Hoa Vĩ

thành đấng cứu thế. Nếu Lăng Vân tiếp chức vị gia chủ, hy vọng Hoa Vĩ

cũng có thể giúp cô giảm bớt đau đớn. Nếu hai người có thể kết hợp lại,

vậy thì càng tốt.

Song Hoa Vĩ không hề biểu hiện ra ý tứ về mặt

này, thậm chí chưa từng nhìn thẳng vào Lăng Vân, hai ngày nay trước sau

chỉ ở trong phòng khách không hề lộ mặt.

Càng là như thế Lưu

Anh Nam càng cảm thấy kỳ quái, song hôm nay chính là đêm trăng tròn rằm

tháng tám, mọi chuyện sẽ được làm rõ vào hôm nay.

Người Lăng

gia không ngừng có người ra ngoài, nhìn thấy Lăng Vân và Lưu Anh Nam ở

bên nhau cũng không nói gì, cuối cùng còn rất khách khí mời Lưu Anh Nam

vào nhà, cảm giác giống như đang thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của Lăng

Vân.

Trong biệt thự, Lưu Anh Nam gặp được bà cụ của Lăng gia,

chỉ vỏn vẹn hai ngày không gặp, cụ bà dường như già nua hơn rất nhiều,

trên mặt đã không còn màu máu, nếp nhăn càng sâu, giống như Dương khí

khô kiệt vậy. Song quần áo bà mặc trên người lại khiến Lưu Anh Nam rất

kinh ngạc, đó là một bộ giả hoàng bào, lưng thắt dây tơ tím, đầu đội mũ

Xung Thiên, chân đi giày Vô Ưu, trên quần áo vẽ đầy kinh văn và bùa chú…

Kiểu ăn mặc này Lưu Anh Nam nhìn mà đau đầu một hồi, cảm giác giống như

người chết mặc áo liệm sắp nhập liệm vậy. Mà người khác trong Lăng gia

cũng là trang phục hiếu phục áo trắng quần trắng.

Song Lưu Anh

Nam rất nhanh đã hiểu, đó là vì cứ vào đêm trăng tròn, khi Âm khí nặng

nhất, Lăng gia dựa vào buôn lậu vũ khí, nhờ chiến tranh mà kiếm tiền bẩn

đều sẽ gặp phải vô số oan hồn tấn công. Họ cố ý mặc đồ tang là một kiểu

sám hối với những oan hồn đó.

Mà ý đồ của cụ bà càng rõ ràng.

Bà đã làm sẵn chuẩn bị mất đi tính mạng, song kinh văn và bùa chú bên

trên vẫn có tác dụng trừ tà nhất định.

Mà bộ đồ màu đỏ thẫm của

Lăng Vân là màu quỷ vật mẫn cảm nhất, thông thường người mặc quần áo đỏ

mà đột tử sẽ biến thành lệ quỷ, song đây chỉ là một truyền thuyết mà

thôi. Nguyên nhân chân chính đó là, thế giới trong mắt quỷ vốn không có

màu sắc, hết thảy đều là màu đen trắng nguyên thủy nhất, trừ phi là màu

máu.

Nói cách khác, nếu đêm nay thật sự có quỷ vật xuất hiện

thì bộ đồ màu đỏ của Lăng Vân lập tức sẽ dẫn tới sự chú ý của quỷ vật,

từ đó coi cô thành mục tiêu.

- À, đúng rồi. –Lưu Anh Nam bỗng sực nhớ tới gì đó, kéo Lăng Vân tới bên người thấp giọng hỏi:

- Hai ngày gần đây em không vì nhất thời xúc động mà phá màng của mình đấy chứ?

Khuôn mặt Lăng Vân nhất thời đỏ bừng, hung hăng nhéo hắn một cái, quay

ngoắt đầu không để ý tới hắn. Lúc ấy là cô giận lẫy, nói gì mà bất kể

người hay quỷ đều chỉ tới vì cái màng trong trắng của cô, muốn tự mình

đâm thủng để không bị nhớ thương nữa.

Hiện tại xem nét mặt của

cô, rất hiển nhiên cô không hề làm như vậy, bị tự mình phá quả thực quá

đáng tiếc. Song, tuy Lưu Anh Nam chú trọng sự trong trắng, nhưng không

hề có bao nhiêu chấp niệm với lớp màng. Vào mỗi lần đâm thủng, phụ nữ

đều sẽ đau đến chết đi sống lại, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới chất lượng

xxx.

Không đâm thủng thì tốt rồi, thực ra gái đồng trinh chẳng

phải là thân thể cực âm trong truyền thuyết, ngược lại đâm thủng lớp

màng bảo vệ kia một cách mù quáng, không chỉ giọt máu đầu tiên sẽ chảy

vô ích, Dương khí cũng sẽ tiết ra ngoài rất nhiều. Lưu Anh Nam từng điều

tra ở Âm Tào Địa Phủ, thì ra mỗi lần phụ nữ xxx đến lên đỉnh, Dương khí

trong cơ thể sẽ trôi đi, lên đỉnh càng nhiều Dương khí càng ít. Phụ nữ

thân thể thuần âm chân chính, toàn bộ đều là phụ nữ đã trải qua trăm

ngàn trận chiến!

Cô gái trong trắng như Lăng Vân, ngược lại

Dương khí tràn trề, du hồn dã quỷ tầm thường khó có thể tới gần người,

trừ phi thân thể cô suy yếu, tinh thần mỏi mệt. Còn về lũ Dracula Tiểu

Cương kia lựa chọn cô, hoàn toàn là vì cảm thấy hứng thú với máu của cô,

không hề chú trọng tới Âm khí trong cơ thể cô.

Tất cả mọi

người trong Lăng gia đều là bộ dạng như cha chết mẹ chết, mặc đồ tang,

nét mặt ảm đạm. Vào giờ phút sống còn này, bất kể bạn là quan lớn trong

chính phủ, lãnh đạo quân đội, hay kẻ lắm tiền trên phố, toàn bộ đều lột

bỏ vầng sáng, ngược lại càng thêm yếu ớt và sợ sệt, lo lắng cho tính

mạng của mình, đồng thời cũng sợ mất đi mọi thứ có được ở hiện tại, so

với người bình thường thì cảm giác sợ hãi còn tăng gấp vài lần.

Lăng gia vốn đã có kiểu trang trí đặc thù, trên từng bức tường vẽ đầy

Thần Phật sống động như thật. Mà lúc này, dưới vài bức tường đều bày bàn

thờ, bên trên có hương nến đồ cúng, mặn có ba món, chay có trái cây,

đồng thời còn mời hòa thượng đạo sĩ tới ngồi bu quanh bức tường tụng

kinh làm phép.

Tất cả vật dụng và trang trí trong phòng khách

đều bị dời ra ngoài. Nếu không biết tình hình, còn tưởng đi tới hội

triểm lãm tín ngưỡng tôn giáo và phong tục tập quán dân tộc.

Trên đất trải một tấm lụa vàng cực lớn, ấn thì có Phật ấn chữ vạn của

Phật gia, lại có Âm Dương Bát Quái của Đạo gia, chính giữa còn có một

món đồ hình chữ thập, dưới bức tường vài vị hòa thượng mi dài đầu trọc

gõ mõ lần tràng hạt trong miệng lẩm nhẩm, một bên khác vài vị đạo sĩ

đang khai đàn làm phép, kiếm gỗ vung vẩy, linh phù tung bay, khung cảnh

vô cùng hoành tráng.

Tuy người Lăng gia mặc đồ tang, mang thái

độ sám hối, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất nên vẫn làm chuẩn bị vạn toàn.

Song cho dù bày ra chiến trận quy mô lớn như vậy, Lưu Anh Nam vừa vào

cửa vẫn cảm giác được một tia quỷ khí khó có thể phát hiện.

Hôm

nay người Lăng gia chẳng ai rảnh để ý tới hắn, cũng biết Lăng Vân sắp

đối mặt với chuyện đáng sợ nhất, cho nên để mặc hắn ở cạnh Lăng Vân,

ngay cả yêu cầu tới xem qua phòng Lăng Vân mà Lưu Anh Nam đưa ra cũng

không bị từ chối.