← Quay lại trang sách

Chương 423 Phật Đạo dương oai

Màn đêm buông xuống, trong trang viên Lăng gia vốn đã đầy không khí

ngưng trọng, bỗng dưng xuất hiện rất nhiều bóng đen, chợt một luồng ánh

sáng màu máu bắn ra, chiếu rọi cả chiếc sân thành một vùng đỏ như múa,

những bóng đen lộ ra khuôn mặt vừa đáng sợ vừa dữ tợn trong biển máu kia

không ngờ lại là từng con ác quỷ hung linh mặt xanh nanh vàng.

Lăng Vân ở trong căn phòng tầng hai bị dọa choáng váng, vội vàng chạy

xuống dưới, thậm chí đều không chú ý tới nơi bắt nguồn của chùm ánh sáng

màu máu trong sân.

Ánh sáng màu máu đáng sợ kia chính là bắt

nguồn từ đôi Âm Dương Nhãn của Lưu Anh Nam. Ngay khi những quỷ vật kia

vừa mới xuất hiện, Âm Dương Nhãn tự động mở ra, nhưng Lưu Anh Nam không

ngờ rằng lại bộc phát ra ánh sáng rực rỡ như thế, hệt như có một cơn

sóng máu trào ra từ trong mắt.

Song những quỷ vật nọ dường như

hoàn toàn không phát giác ra, lại giống như hoàn toàn không để ý Lưu Anh

Nam, hoặc do chấp niệm trong lòng chúng quá nặng, bất kỳ người thậm chí

quỷ sai cũng không cách nào ngăn cản chúng.

Lúc Lưu Anh Nam

đang buồn bực, bỗng một cơn gió lạnh buốt thổi tới, hắn cảm giác được rõ

ràng cơn gió đó trực tiếp xuyên thấu lồng ngực hắn, lạnh lẽo như băng.

Quay đầu nhìn, một vầng trăng nhìn đang từ từ nhô lên phía chân trời,

ánh trăng màu bạc tỏa ra anh sáng nhu hòa.

Ánh trăng như nước

soi sáng khắp nơi, thoáng cái khiến nhiệt độ không khí càng thấp hơn,

ngôi sao trên bầu trời mất đi ánh sáng, quỷ vật trên đất lại xao động.

Vầng trăng tròn kia như đang chỉ dẫn chúng, là ngọn đèn sáng và cờ lệnh

dẫn chúng tiến về trước.

Dương khí trong trời đất đang giảm

xuống điên cuồng, Âm khí càng lúc càng nặng, hơi thở lạnh lẽo giống như

ngay cả không gian đều đọng lại. Càng lúc càng có nhiều quỷ vật xuất

hiện dưới hoàn cảnh này, đôi Âm Dương Nhãn của Lưu Anh Nam sáng như đèn,

không có ai nhìn thấy rõ ràng hơn hắn.

Lũ quỷ vật kia như thể

bỗng dưng xuất hiện, kết thành bầy thành đàn, có Quỷ Không Đầu mặc áo

giáp, trên cổ còn có máu tươi đang chảy ồ ồ giống như vừa mới bị lưỡi

dao sắc bén chặt đứt đầu. Có vị trên người cắm đầy mũi tên, máu chảy như

suối trên từng lỗ máu, có vị đứt tay cụt chân, có người bị mổ bụng. Tóm

lại chúng ai nấy đều vô cùng thê thảm, khung cảnh vừa đẫm máu vừa khủng

bố.

Theo mặt càng nhô cao, ác linh xuất hiện trong sân càng

lúc càng nhiều, có con tay cầm đao cả người chảy máu, có con lớn tiếng

rít gào như mang theo sự phẫn nộ và oán niệm vô tận.

Mặt trăng

càng nhô cao, ác linh xuất hiện càng mạnh mẽ, oán niệm càng nặng. Lưu

Anh Nam nhìn ra được, những người này đều là chiến sĩ chết trên chiến

trường.

Câu chuyện này nói cho chúng ta biết rằng, hai người

cãi nhau thì không sao, chỉ sợ có người thứ ba châm ngòi ở giữa, thậm

chí cung cấp vũ khí, kẻ thứ ba như vậy là đáng giận nhất.

Cho

nên những oan hồn binh sĩ này bám lấy người Lăng gia không buông, những

vũ khí súng ống đạn dược đáng giận kia có đôi khi còn là thứ vì lợi ích

của bản thân họ mà không tiếc phát động chiến tranh, kiếm lợi từ trong

đó.

Người kiếm lời từ tai nạn và chiến tranh nên vĩnh viễn trấn

áp nơi địa ngục, dùng Lửa Địa Ngục tôi luyện linh hồn, mãi mãi không

siêu sinh.

Những ác linh đáng sợ kia dường như được gọi về,

toàn bộ tập trung một chỗ, đôi Âm Dương Nhãn bên chỗ Lưu Anh Nam bắn ra

màu máu đáng sợ, khí phách của quỷ sai hiện rõ. Song ác linh hoàn toàn

không coi hắn vào đâu, ai cũng không để ý, giống như Zombie vs Plant

vậy, một lòng một dạ xông vào trong biệt thự Lăng gia.

Trăng

tròn lạnh lẽo lơ lửng bên trời, gió lạnh thổi từng cơn như dao cạo

xương, một bầy ác linh mặt xanh nanh vàng, máu thịt bầy nhầy điên cuồng

đi vào biệt thự Lăng gia, ngay cả Lưu Anh Nam đều căng thẳng theo. Cho

dù hắn biết rõ những ác linh kia thoạt nhìn hùng hổ, lại hoàn toàn không

có khả năng thương tổn người sống, song nếu đối phương thân thể suy

yếu, tinh thần mỏi mệt, ý chí không kiên định, rất có khả năng sẽ bị hù

chết, hoặc người có quan hệ nhân quả trực tiếp với chúng, nếu ý chí

không kiên định, thân thể suy yếu thì có khả năng sẽ gặp phải tấn công

trực tiếp.

Song từ lúc Lăng gia kinh doanh vũ khí đến bây giờ

đã trải qua vài trăm năm, nhất là đến thời đại ngày nay, cho dù Lăng gia

thủ đoạn thông thiên cũng tuyệt đối không có khả năng tiếp xúc đến bất

kỳ thứ gì có liên quan tới vũ khí. Nhà nước ra sắc lệnh, súng chỉ dùng

bên quân đội, là quốc sách tuyệt đối không cho dao động.

Nói

cách khác, người Lăng gia hiện tại đã không có nhân quả trực tiếp với

bầy ác linh kia nữa rồi. Song Lưu Anh Nam vẫn không an tâm, lẳng lặng đi

theo đằng sau đội quân ác linh. Đừng thấy trong trang viên Lăng gia

trồng đủ mọi loài thực vật, thực ra không hề có tí tác dụng nào cả, điều

này cũng trách người Lăng gia, ai bảo họ trồng đều là hoa cỏ vừa đắt

vừa có tiếng. Nếu trồng ít hoa hướng dương, đậu Hà Lan, cây ớt, biết đâu

sẽ có hiệu quả không tưởng nổi.

Cổng Lăng gia rộng mở, từ khi

cụ bà quyết định nói ra bí mật này, tất cả người Lăng gia đều làm sẵn

chuẩn bị, dù sao cũng trốn không khỏi, vậy chi bằng dũng cảm đối mặt.

Bầy ác linh đi cùng gió lạnh thấu xương tràn vào trang viên Lăng gia.

Trong tích tắc vừa vào cửa, cả đại sảnh bỗng bộc phát ra ánh sáng rực rỡ

như cầu vồng, đầu tiên là một phật ấn chữ ‘Vạn’ cực lớn xông thẳng lên

trời, giống như một vầng thái dương màu vàng, tỏa ra ánh sáng vô lượng

trên nóc nhà. Hai vị lão tăng mi dài đôi mắt nhắm chặt, một vị cầm Phật

tổ, một vị gõ mõ, trong miệng tụng kinh, kinh văn đó như biến thành thực

chất, từng chữ bồng bềnh giữa không trung, dung hợp với ánh sáng vô

lượng cùng nhau rải xuống, nhất thời khiến tốp ác linh xuất hiện đầu

tiên như bị sét đánh lửa nung, trong nháy mắt biến thành từng luồng khí

đen, cuối cùng biến mất sạch sẽ trong Phật quang.

Lưu Anh Nam

luôn vững tin rằng trên thế giới có rất nhiều kỳ nhân dị sự, nghe nói

lúc trước tranh cử chức vị nhân viên lâm thời Địa Phủ này, Địa Phủ song

song khảo sát chín người, tám người khác, người thì có năng lực tinh

thần thông linh, người thì có thể đi lại hai giới Âm Dương, người thì có

thể khống chế xác chết… Tóm lại đều là cao nhân có liên quan với Địa

Phủ, Lưu Anh Nam vẫn không rõ mình làm thế nào mà chiến thắng.

Ngay khi Lưu Anh Nam xuất thần, phật quang vô lượng trong phòng tới

nhanh, đi cũng nhanh, sau khi tiêu diệt thành công tốp ác linh đầu tiên,

hai lão tăng cũng uể oải xuống, giống như thoáng cái già đi vài chục

tuổi, nhưng chiếc trán bóng loáng của họ lại sáng bóng trong suốt, giống

như xương trán đang phát sáng, điều này chứng tỏ họ đã tích lũy được

nhiều công đức.

Phật quang biến mất, tiêu diệt một toán ác

linh, nhưng đằng sau còn có càng nhiều hơn. Có điều chẳng hề chi, Lăng

gia sớm đã có chuẩn bị, đó gọi là bên bạn hát xong đến tôi lên sân. Một

luồng ánh sáng màu xanh nở rộ trong đại sảnh, giống như một ngòi lửa

lượn lờ quanh căn phòng, trong nháy mắt lại có vài chùm ánh sáng xanh

sáng lên, ánh sáng chiếu rọi lên nóc nhà, không ngờ hình thành thế Bắc

Đẩu Thất Tinh. Một đạo sĩ râu quai nón tay cầm kiếm gỗ, nhún người vọt

ra, vừa vặn rơi lên ánh sáng xanh Bắc Đẩu, kiếm gỗ chỉ lên trời, một

chân đứng thẳng, một chân khác bày ra động tác đá…

Lưu Anh Nam giật nảy mình. Đây, lẽ nào là Khôi Tinh đá Đẩu trong truyền thuyết?

Ở dưới chân, bảy ngọn đèn nến cháy đang vượng, xếp dựa theo Bắc Đẩu

Thất Tinh, cũng không biết đốt nến gì lại cháy ra màu xanh, khẳng định

không thích hợp nhỏ lên thân người. Tư thế Khôi Tinh đá Đẩu của đạo sĩ

này khá hoành tráng, khi ác linh tới gần, chân y đá mạnh, kiếm gỗ quét

ngang, nhất thời hàng tá ác linh hóa thành khói đen tiêu tan…