← Quay lại trang sách

Chương 432 Em muốn cùng anh xuống Địa Ngục!

Lưu Anh Nam nốc bia ừng ực, ăn bầu dục, mà Thẩm Phong thì không nhanh

không chậm uống nước ngọt, bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ, một đôi nam

nữ có được lần đầu tiên của nhau, ngồi cùng một chỗ không ngờ lại không

biết nói gì. Khung cảnh này rất quỷ dị, đáng cho đám lập dị học tập.

Cuối cùng vẫn là Lưu Anh Nam mồm đầy dầu mỡ phá vỡ sự xấu hổ:

- Lâu rồi không gặp, gần đây em vẫn tốt chứ? Anh nghe nói em lại được điều về cục thành phố, anh từng tới tìm em, nhưng luôn…

-

Được rồi, em biết cả rồi. –Thẩm Phong không cho Lưu Anh Nam nói tiếp

nữa, bằng không nói đến mục đích hắn tìm mình, Thẩm Phong còn chưa nghĩ

ra nên trả lời thế nào. Cô lái đề tài:

- Hôm nay em tới tìm anh là có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.

-

Nói đi, anh sẽ cố hết sức. –Lưu Anh Nam rất sảng khoái nói, lại khiến

Thẩm Phong mắt sáng ngời. Trước đây chưa từng giao tiếp sâu với Lưu Anh

Nam, nhưng chỉ với một câu nói này đã khiến cô nhìn thấy một mặt rất đàn

ông của Lưu Anh Nam, dứt khoát, trượng nghĩa, thẳng thắn, niệm tình cũ…

À, còn chưa tính là quá cũ!

Thẩm Phong nhấp khẽ một ngụm nước

ngọt, liếc xung quanh. Quán nhỏ kiểu này làm ăn không tốt cho lắm, chỉ

có bà chủ ở quầy đang ỉu xìu tính toán lời lỗ trong ngày. Song Thẩm

Phong vẫn rất cẩn thận thấp giọng nói:

- Em được điều về cục thành phố rồi, hơn nữa gần đây đang phối hợp làm việc với ban thanh tra, đang điều tra một vụ tham ô.

Thời

đại ngày nay hễ là điều tra tham nhũng, đều là việc người dân thích

nhìn thấy nhất. Hễ là người dũng cảm điều tra tham nhũng đều được người

dân ủng hộ và giúp đỡ, ngay cả Lưu Anh Nam cũng không ngoại lệ, lập tức

nổi lòng tôn kính với Thẩm Phong, cúi người xuống, lo lắng nhìn xung

quanh, thực ra xung quanh hoàn toàn không có ai. Hắn hạ giọng nói:

- Tổ chức cần anh làm gì, anh nhất định sẽ vắt hết sức lực.

Thẩm

Phong đổ mồ hôi, tên này sao vừa nghe đến tham ô lại phấn chấn như thế,

giống như đặc vụ nằm vùng vậy. Thẩm Phong không nhịn được bật cười,

thoải mái không ít, nhưng nghĩ tới điều gì đó mây đen lại giăng kín nét

tươi cười:

- Không phải tổ chức tìm anh, là em cần anh giúp đỡ…

Lưu Anh Nam ghé tai lắng nghe, càng nghe càng kinh hãi.

Thì

ra gần đây phía cảnh sát kết hợp với thanh tra nhà nước triển khai một

loại hành động nhằm vào đám quan tham ô trong thành phố, trong đó điều

tra ra rất nhiều quan viên có vấn đề. Thực ra, nếu thật sự dốc sức đi

điều tra, có lẽ mỗi một người đều có vấn đề.

Lại nói về hành động

Thẩm Phong tham dự, họ một mẻ hốt gọn hơn chục người, trong đó không

thiếu nhân vật lớn quyền cao chức trọng có thể hô mưa gọi gió, thường

xuyên nhìn thấy trên truyền hình địa phương.

Vốn dĩ đây là một cơ

hội lập công khó có được, nhưng chỉ ngoại trừ tình huống chỗ Thẩm

Phong. Do vấn đề của những quan viên này chưa được chứng thực hoàn toàn,

còn chưa thể điều thẩm, tuyên án, chỉ tạm giam trong cục cảnh sát. Mà

trong khoảng thời gian Thẩm Phong trông trại tạm giam, một vị đại nhân

vật bỗng đột tử.

Song quan trọng hơn chính là, thanh tra nhà nước

và phía cảnh sát còn chưa tìm được bất kỳ chứng cứ liên quan nào của

gã, hoàn toàn không thể nói người ta sợ tội tự sát, chuyện này đùng cái

liền to chuyện.

Lăn lộn trong giới quan trường, trước sau luôn có

một luật lệ sắt, đó chính là các quan bảo vệ lẫn nhau. Bên trên vị nhân

vật lớn này còn có nhân vật lớn hơn làm chỗ dựa. Thực ra tầng lớp lãnh

đạo của nhà nước ta tuy là một đảng phái thống nhất, nhưng trong số họ

cũng là chia phe chia phái, mỗi người đều thuộc phe riêng.

Giống

như vị quan viên đột tử này, bên trên y có thế lực và chỗ dựa rất mạnh,

nhưng do chức vụ và phạm vi y quản hạt nên y cũng thuộc loại nhân vật có

thực quyền. Thời đại ngày nay, rất nhiều quan to ngã ngựa, ngoài não

tàn khoe khoang, tình báo bên trong ra, phần lớn đều là bị đối thủ ám

toán hoặc thế lực cấp trên cố ý đàn áp. Cho nên, vị trí của y khiến rất

nhiều người đỏ mắt, trong đó tự nhiên cũng bao gồm đại nhân vật làm chỗ

dựa của y, người ta cũng muốn cắm người của mình lên cương vị này.

Thực

ra quan trường chính là bàn cờ của đại nhân vật, lần này bỗng nhiên

điều tra tới y, trên mức nhất định chính là ván cờ của người bên trên

xuất hiện thắng thua.

Chỗ dựa của y có khả năng thua trong ván cờ

của đại nhân vật, dẫn đến cái chết của y, nhưng đại nhân vật này vẫn

khá ung dung thoải mái với cảnh sát nhỏ như Thẩm Phong. Cho nên, vị đại

nhân vật này không bảo vệ được mã tốt của mình, bèn trút lửa giận lên

đầu Thẩm Phong thậm chí lên cả đầu cục cảnh sát.

Đưa ra cho họ

hai lựa chọn: một là tìm ra chứng cứ vi phạm thiết thực của quan viên đã

chết. Hai, nếu không có chứng cứ thì giáng chức, tra hình bức cung xử

trí nhân viên cảnh sát Thẩm Phong trực ban khi đó.

Thẩm Phong rất

buồn bực, rõ ràng chính là chịu giận oan. Lúc ấy cô chỉ phụ trách trông

coi ngoài cửa, không cho người lạ đi vào, không để kẻ tình nghi bên

trong ra ngoài. Còn về người có tiếp xúc với phạm nhân ở bên trong thì

đều là thành viên tổ chuyên án từ trung ương tới, cụ thể bên trong xảy

ra việc gì, Thẩm Phong ở ngoài căn phòng được cách âm, đóng kín vốn

không hề hay biết gì cả.

Thân là người trong cơ chế, Thẩm Phong

ít nhiều có thể đoán được một ít đầu mối, Lưu Anh Nam ở Địa Phủ cũng

từng gặp nhiều quan viên đột tử, nội tình biết được còn nhiều hơn cả

Thẩm Phong, cho nên hai người lòng hiểu nhưng không nói, cũng không thảo

luận quá nhiều về chủ đề này. Vấn đề chủ yếu bây giờ chính là, Thẩm

Phong biến thành kẻ bị trút giận, nhân vật chỗ dựa của quan viên đột tử

kia trút hết lửa giận lên đầu cô.

Thực ra Thẩm Phong cũng có thế

lực sau lưng, hơn nữa thực lực cũng không hề nhỏ yếu. Song, về chuyện

này, về giao tiếp với nhân vật kiểu này, ngay cả người dân đều biết khó

dây, đặc trưng cơ bản chính là: bạn giảng lý với hắn ta, hắn ta giảng

luật với bạn; bạn giảng luật với hắn ta, hắn nói chính sách với bạn; bạn

nói chính sách với hắn ta, hắn ta bàn dân ý với bạn; bạn bàn dân ý với

hắn ta, hắn ta giảng tình hình đất nước với bạn; bạn giảng tình hình đất

nước với hắn ta, hắn ta giảng nội gián; bạn giảng nội gian với hắn ta,

hắn ta giảng lý với bạn; bạn giảng lý với hắn ta, hắn ta giảng mánh khóe

với bạn, bạn giở mánh khóe với hắn ta, hắn ta giảng luật với bạn. Bạn

giảng Khổng tử với hắn ta, hắn ta giảng Tôn tử với bạn…

Thẩm

Phong quả thật có liên lạc với thế lực đằng sau của mình, cũng từng hỏi

về vấn đề này, nhưng bây giờ đối phương người ta lại bắt đầu giảng kỷ

luật, giảng quy củ với bạn. Người ta bây giờ chỉ vin vào một việc, người

bị tạm giam khi đó, có phải do Thẩm Phong phụ trách trông coi hay

không? Có phải người ta đột tử trong quá trình Thẩm Phong trông coi hay

không?

Đối với điều này Thẩm Phong không thể biện bác, sự thật

chính là như thế, nhân viên chuyên án người ta một mực quả quyết nói từ

khi họ tiếp xúc đến khi họ rời đi, kẻ tình nghi vẫn khỏe mạnh, có thể ăn

có thể uống có thể nói có thể cười, sao mà chết người ta không biết,

Thẩm Phong giống như kẻ chết thay gánh tiếng xấu, thành chỗ để trút

giận.

Điều này khiến Thẩm Phong rất rầu rĩ, càng không cam lòng,

không thể cứ không rõ không rành biến thành kẻ chết thay như thế. Cô

tính cách quật cường, tuyệt đối không chịu thua.

Chỉ có điều cô

lại không có cách nào, đã bị tạm cách chức, rơi vào đường cùng cô chỉ

đành tìm Lưu Anh Nam cầu cứu. Lưu Anh Nam rất vui, vào giờ phút quyết

định Thẩm Phong có thể tới tìm mình, bản thân điều này đã chứng tỏ sức

nặng và vị trí của mình trong lòng cô. Lưu Anh Nam vỗ ngực nói:

- Nói đi, cần anh giúp em thế nào, chỉ cần anh có thể làm được, bảo đảm dốc hết toàn lực.

Thẩm Phong liếc xung quanh, thấp giọn nói:

- Em muốn cùng anh xuống Địa ngục!