Hồi 13 Đêm đen thám thính Diêm La điện-Trong địa cung, lần ra manh mối
Đêm hôm khuya khoắt, đạo quán vắng tanh. Họ không gặp bất kỳ ai tại lầu trệt cũng như ở chiếu nghỉ phía trên đại sảnh. Địch Nhân Kiệt liếc mắt về phía hành lang dẫn tới nhà kho nhưng không thấy một bóng người nào cả.
Tông Lê dẫn họ theo hướng đối diện, xuyên qua một lối đi dài dẫn đến Tây Nam lầu. Khi đến một sảnh nhỏ thông ra chiếu nghỉ trước thư phòng của Tôn Thiên sư, Tông Lê mở cánh cửa hẹp bên tay phải và bước xuống một đợt cầu thang. Ba người đứng trước một cánh cổng lớn, hai cánh cửa gỗ cao được trang trí lộng lẫy và chạm trổ tinh xảo.
Tông thi sĩ thì thầm, “Bẩm, đó là lối vào Diêm La Thập điện. Cái ổ khóa to kia trông khá là hiểm hóc!”
“Ta từng trông thấy những ổ khóa tinh vi hơn!” Đào Cam làu bàu.
Y lôi trong ống tay áo rộng ra một túi da đựng đồ nghề và bắt đầu hành động. Tông Lê cầm đèn lồng soi sáng.
“Nghe nói Diêm La Thập điện đã đóng cửa nhiều tháng nay,” huyện lệnh chăm chú quan sát. “Nhưng thanh gỗ chắn cửa lại không có lấy một dấu bụi nào cả!”
“Bẩm đại nhân, hôm qua họ đã vào đây,” thi sĩ đáp, “để tu sửa một bức tượng bị mọt ăn.”
“Được rồi!” Đào Cam nói với vẻ hài lòng, mở ổ khóa rồi nhấc thanh gỗ chắn cửa xuống.
Huyện lệnh và Tông Lê bước vào trong, Đào Cam đóng cánh cửa lại sau lưng. Tông Lê giơ cao ngọn đèn lồng để Địch Nhân Kiệt dễ dàng quan sát gian nhà rộng nhưng lạnh lẽo ẩm ướt.
Kéo áo choàng sát vào người, Địch Nhân Kiệt lẩm bẩm, “Diêm La Thập điện ghê rợn hệt như cái tên của nó!”
“Bẩm, gia phụ tiểu sinh cũng thường bảo nên cho xóa bỏ Diêm La Thập điện,” Tông Lê nhận xét.
“Ông ấy nói đúng!” Địch Nhân Kiệt chua chát nói.
Đào Cam cũng đang tra xét gian nhà, khụt khịt lẩm bẩm, “Tất cả các biện sự kinh khủng này đều vô ích mà thôi! Thiên hạ đầy rẫy những kẻ khinh nhờn nhục hình mà làm điều ác! Nhân chi sơ tính bản ác.”
Bức tường bên phải treo đầy những cuộn kinh văn về tội lỗi và sự trừng phạt. Dọc bức tường bên trái trưng bày một dãy các bức tượng lớn bằng người thật, tượng trưng cho những trừng phạt thảm khốc mà các vong linh tội lỗi phải chịu khi sa xuống địa ngục. Nơi thì lũ quỷ sứ gớm ghiếc cưa đôi thân người, nơi khác đám yêu tinh lại đang nhăn nhở quăng tội nhân vào vạc dầu. Sâu vào trong điện, quỷ đầu trâu mặt ngựa đang nắm tóc kéo lê tội nhân đến trước tượng Diêm Vương với bộ râu dài bằng tóc thật. Tất cả các bức tượng đều có màu sắc sống động. Quầng sáng từ ngọn đèn lồng trong tay Tông Lê chiếu lên vẻ mặt hoang dại của lũ quỷ sứ và sắc diện kinh hoàng của những tội nhân.
Ba người cố gắng bước đi thật nhanh, bám sát bức tường bên phải để tránh xa những hình ảnh kinh hoàng đó. Bỗng đập vào mắt Địch Nhân Kiệt là bức tượng một nữ nhân lõa thể, nằm duỗi tay chân trên phiến đá lớn, bị một con quỷ da xanh nhấn mũi giáo vào ngực. Mái tóc dài phủ kín mặt, bàn tay và bàn chân đều không còn, xích nặng chằng khắp phần thân thạch cao nứt nẻ, để lộ nhiều phần cơ thể nhạy cảm. Hình ảnh tiếp theo còn tồi tệ hơn. Hai con quỷ ăn vận như chiến binh thời cổ, mặc bộ giáp sắt nhuốm máu, đang cầm rìu chiến hành hình một đôi nam nữ lõa thể trên thớt lớn. Nam nhân bị chém ngang hông, còn nữ nhân úp mặt xuống thớt, bị chém cụt tay.
Rảo bước nhanh hơn, Địch Nhân Kiệt cáu kỉnh nói với Đào Cam, “Ta sẽ đề nghị đạo trưởng dẹp bỏ hết những bức tượng nữ nhân kia. Tất cả những cảnh tượng này đã đủ gớm guốc rồi, không cần phải phơi bày thân thể trần trụi của nữ nhân nữa làm gì. Những hình ảnh khiếp đảm như thế không được phép tồn tại ở một nơi thờ tự như thế này.”
Cánh cửa phía cuối Diêm La Thập điện không khóa. Một đợt thang khá dốc dẫn họ tới một căn buồng vuông vức và rộng rãi.
“Bẩm đại nhân, hẳn chúng ta đang ở lầu trệt của Tây Bắc lầu,” Tông Lê thưa. “Nếu tiểu sinh nhớ không nhầm, cánh cửa kia sẽ dẫn đến cầu thang xuống địa cung nằm dưới biệt điện.”
Đào Cam bắt tay vào phá khoá.
“Lâu rồi cánh cửa này không được mở,” y nhận xét, “ổ khóa gỉ hết rồi.”
Phải mất hồi lâu trước khi ổ khóa kêu tách một tiếng, báo hiệu Đào Cam đã thành công. Y đẩy cánh cửa nặng nề, mùi nấm mốc xộc lên từ khoảng tối bên dưới.
Huyện lệnh đón lấy chiếc đèn lồng từ tay Tông Lê, cẩn thận bước xuống từng bậc thang hẹp mấp mô. Khi đến bậc thứ ba mươi, cầu thang quay ngoặt sang bên phải, để lộ thêm ba mươi bậc thang được đục trực tiếp vào đá. Địch Nhân Kiệt soi đèn vào cánh cửa sắt nặng trịch chắn trước mặt, được chằng bằng sợi xích nặng và một ổ khóa. Ông ép mình vào bức tường ẩm ướt để nhường chỗ cho Đào Cam.
Khi y mở được ổ khóa và tháo xích chằng ra, huyện lệnh bước vào trong. Có tiếng đập cánh vang lên trong bóng tối. Ông nhanh chóng bước lùi lại.
Một bóng đen nhỏ vụt qua đầu khiến ông kêu lên, “Dơi!”
Địch Nhân Kiệt tiến vào bên trong, giơ đèn cao quá đầu. Tông Lê và Đào Cam vẫn đứng sau, lặng lẽ tra xét khung cảnh rờn rợn phía trong địa cung.
Giữa căn buồng nhỏ hình bát giác là một bệ gỗ mạ vàng. Trên đó, một pháp thể đang ngồi trên chiếc ghế chạm trổ phủ sơn mài. Xác ướp vận pháp phục đầy đủ, gồm một áo choàng cứng bằng gấm vàng thêu kim tuyến, tấm khăn lụa đỏ vắt qua hai bờ vai hẹp. Dưới chiếc mũ Phù Dung cao lấp lánh hoa tiết vàng, một khuôn mặt nâu héo hắt đang nhìn chằm chằm vào ba vị khách lạ qua khe mắt nhăn nheo. Trên cằm, bộ râu trắng lơ thơ đã rụng mất một phần. Tay trái giấu dưới khăn lụa, tay phải nắm cây trượng bằng những ngón tay mỏng và dài.
Địch Nhân Kiệt cung kính cúi đầu, hai người còn lại cũng mau mắn làm theo. Sau đó ông tiến lên trước một bước và soi đèn lên vách. Trên mặt đá đã đánh mịn, những bản kinh văn Đạo giáo được chạm khắc tinh tế với nét chữ to đẹp rồi thếp vàng. Ngoài một chiếc rương lớn bọc da đỏ với ổ khóa lớn bằng đồng kê sát bức vách phía trong, căn buồng không còn món nội thất nào khác. Dưới tấm thảm dày màu đồng, các biểu tượng Đạo giáo được thêu bằng chỉ lam. Không khí trong địa cung rất khô ráo.
Trong lúc họ đi vòng quanh bục gỗ, những con dơi nhỏ liên tục sà xuống quanh chiếc đèn lồng, Địch Nhân Kiệt buộc phải xua xua chúng.
“Đám dơi này ở đâu ra thế này?” Tông Lê thấp giọng hỏi.
Chỉ vào hai lỗ hổng trên trần, Địch Nhân Kiệt đáp, “Đó chính là ống thông hơi. Trong này rất khô ráo, khác hẳn phía bên ngoài.”
“Nhân đây, ngươi nên làm một bài thơ mới để dọa đạo trưởng xem sao, nhưng chắc ngươi chẳng thể nào gieo được vần với từ ‘dơi’ đâu!” Ông nói thêm.
“Trên đầu dơi bay láo nháo. Dưới chân mèo gào ngao ngao,” thi sĩ thì thầm.
“Hai ta sắp được gặp chúng đấy! Cố đạo trưởng đã họa rất nhiều tranh vẽ mèo. Đào Cam, mau mở cái rương kia! Chắc chắn tranh và thư pháp của Ngọc Kính Chân nhân nằm cả trong đó. Ở đây chẳng còn chỗ nào khác để cất giữ chúng nữa.”
Huyện lệnh và Tông Lê chăm chú nhìn Đào Cam mở khóa chiếc rương, bên trong nêm chặt những cuộn giấy và cuộn lụa.?
Địch Công cùng trợ thủ kiểm tra địa cung
Đào Cam mở mấy cuộn giấy phía trên ra xem, đoạn chuyền cho Địch Nhân Kiệt hai cuộn, “Bẩm đại nhân, đây là tranh họa con mèo xám đó.”
Địch Nhân Kiệt nhìn lướt chúng. Một bức tranh họa cảnh con mèo đang vờn cuộn len trên sàn, bức khác vẽ cảnh nó đùa giỡn trên bãi cỏ, vươn chân cố bắt một con bướm. Chợt ông đứng ngây ra như phỗng, mắt đăm đăm nhìn về phía trước. Sau đó ông nhét hai bức tranh trở lại rương, căng thẳng nói, “Mau đóng hộp lại, không cần thêm bằng chứng nữa! Quả nhiên cố đạo trưởng đã bị sát hại.”
Đào Cam và Tông Lê định hỏi cho rõ, nhưng huyện lệnh đã lớn giọng ra lệnh, “Đóng rương lại mau lên, giờ chúng ta phải đi bắt tên tội đồ!”
Đào Cam nhanh chóng xếp các cuộn tranh vào, đóng rương lại rồi chạy theo sau Địch Nhân Kiệt. Ông đưa mắt nhìn gương mặt héo hắt của vị cố đạo trưởng một lần cuối, cúi mình cáo biệt rồi chạy về phía cầu thang.
“Qua cánh cửa thứ tư của khu nhà là tới hậu viện của đạo trưởng phải không?” huyện lệnh hỏi Tông Lê.
“Dạ bẩm, đúng vậy! Nếu trở lại Tây lầu, chúng ta có thể băng qua một thông đạo xuôi về hướng đông, dẫn thẳng đến buồng gác cạnh cổng biệt điện.”
“Mau dẫn ta đến đó. Đào Cam, ngươi hãy băng qua Diêm La Thập điện đến thượng điện, lấy bức tranh con mèo treo trên án thờ tại sảnh bên. Sau đó ngươi đánh thức một tiểu đồng dậy và yêu cầu cậu ta đưa đến buồng riêng của đạo trưởng.”
Ba người lặng lẽ leo lên Tây Bắc lầu, rồi Đào Cam cứ thế mà đi thẳng, còn Tông Lê dẫn Địch Nhân Kiệt theo thông đạo tối mịt phía tay trái. Tiếng gió táp mưa sa bên ngoài lọt vào qua khe cửa chớp đóng chặt. Có tiếng đồ vật bằng đất nung rơi vỡ trên nền đá sân giữa.
“Bẩm, gió giật tung ngói trên mái nhà đấy ạ,” thi sĩ nói. “Có lẽ cơn bão sắp qua rồi, thông thường nó hay bắt đầu và kết thúc bằng một cơn gió dữ.”
Hai người dừng lại trước một cánh cửa kiên cố bị khóa chặt.
“Bẩm đại nhân, theo sơ đồ,” Tông Lê nói, “đây chính là cửa sau buồng riêng của đạo trưởng.”
Địch Nhân Kiệt dùng mu bàn tay gõ cửa thật mạnh, rồi áp tai lên mặt gỗ phẳng, nghe có tiếng bước chân bên trong. Ông tiếp tục gõ cửa một lần nữa. Tiếng chìa khóa lách cách vang lên, cánh cửa dần dần hé mở. Ánh sáng từ chiếc đèn lồng chiếu lên một gương mặt hốc hác đang biến dạng vì sợ hãi.