← Quay lại trang sách

Hồi 18 Cái đĩa vỡ gợi nên linh cảm-Dựa Thái Cực, lần ra mật thất

Ra đến ngoài, Địch Nhân Kiệt nói với Đào Cam, “Chắc ta nên từ quan, chuyên nghề làm ông mối. Ta đã tác thành cho hai đôi trai gái, nhưng vẫn chưa tìm thấy kẻ điên rồ nguy hiểm kia! Về buồng của ngươi thôi, chúng ta cần bàn bạc kế hoạch. Mau!”

Lúc họ cuốc bộ dọc hành lang, Đào Cam rầu rĩ nói, “Xin đại nhân thứ lỗi, lúc chạy ngang qua Diêm La Thập điện để lấy bức tranh từ thượng điện, thuộc hạ không chú ý tới nữ nhân tội nghiệp ấy, bằng không đã nhìn thấy máu và…”

“Ngươi không cần phải tạ lỗi,” huyện lệnh ngắt lời y. “Ngươi đã làm rất tốt, để việc chú ý tới nữ nhân lõa thể cho Mã Vinh đi!”

Ngồi trong căn buồng nhỏ của Đào Cam, Địch Nhân Kiệt lặng lẽ uống chén trà thuộc hạ pha cho.

Đoạn ông thở dài và nói, “Chà, giờ ta đã biết nữ nhân cụt tay ở cùng Mặc Đức là bức tượng gỗ trong Diêm La Thập điện. Tuy nghi vấn đã được giải đáp, ta vẫn không hiểu nổi làm thế nào mà mình có thể thấy bức tượng đó qua một khung cửa sổ thậm chí còn không tồn tại! Thôi, gạt chuyện đó qua một bên, giờ cần tập trung vào những dữ kiện mới mà chúng ta biết được. Họ Mặc sử dụng Bao phu nhân như một mụ tú bà, còn vị đạo trưởng mới chết kia đã bao che cho những hành động bẩn thỉu này. Họ Mặc vốn đã sắp đặt kế hoạch đưa Khang tiểu thư vào Diêm La Thập điện. Trước khi chúng ta đến, hắn đã di dời pho tượng nữ nhân và có thể đã chuẩn bị sẵn những chiếc móc trên vách. Tên ác ma đó liên tục thực hiện âm mưu ghê gớm ngay dưới mũi ta!”

Địch Nhân Kiệt giận dữ giật mạnh bộ râu. “Khi Bao phu nhân chạy đến thông báo với Mặc Đức và đạo trưởng, rằng Bạch Hồng đã từ bỏ ý định thọ giới nữa và muốn tiếp xúc với Âu Dương cô nương, chúng quyết định hành động ngay. Chúng biết ta dự định rời khỏi đạo quán vào sáng nay. Nếu ta có hỏi thăm Khang tiểu thư, chúng sẽ đáp rằng thiếu nữ đã lui về tĩnh tâm vài ngày trong khu biệt tu. Sau đó chúng sẽ tra tấn tiểu thư tội nghiệp ấy, khiến nàng sợ hãi đến độ không dám lên tiếng tố giác. Chúng cũng sẽ tìm được một lời giải thích hợp lý cho Âu Dương cô nương, giờ có thể gọi y là Khang Dực Đức, và Tông Lê. Một khi thiếu nữ thất thân, nàng sẽ cảm thấy tủi nhục, không muốn gặp lại gia huynh hay thi sĩ nữa. Đúng là lũ ác ôn trời đất khó dung!”

Huyện lệnh nhíu đôi mày rậm, còn Đào Cam lặng lẽ mân mê ba sợi râu dài trên má. Không hành vi đồi bại nào còn có thể làm y ngạc nhiên được nữa.

Địch Nhân Kiệt tiếp tục, “Chân Trí đã trốn thoát khỏi vương pháp nơi thế tục, nhưng chúng ta sẽ bắt được Mặc Đức. Hắn mới là lão đại của tội ác này. Ta không tin một nam nhân hèn nhát như Chân Trí lại là kẻ chủ mưu. Mặc Đức mới là kẻ nhẫn tâm, trụy lạc và bệnh hoạn. Đào Cam, không còn nhiều thời gian để thận trọng nữa! Ta sẽ đi đánh thức Tôn Thiên sư. Chúng ta sẽ tập hợp tất cả mọi người ở đại sảnh để Quan Lại cùng Khang Dực Đức nhận diện thủ phạm. Nếu sau đó vẫn không tìm được Mặc Đức, chúng ta sẽ lật tung cái nơi đáng nguyền rủa này lên như dự tính trước đó của ta.”

Đào Cam nhìn Địch huyện lệnh vẻ nghi ngại, “Bẩm đại nhân, thuộc hạ sợ rằng nếu chúng ta đánh động toàn bộ đạo quán, Mặc Đức sẽ nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn trước. Bão đã tan và có trời mới biết nơi này có bao nhiêu cửa ngõ thông ra ngoài. Một khi hắn đã chạy lên núi, dù cho bọn Kiều, Mã cùng hai chục bộ khoái ở đây, cũng rất khó bắt được người. Còn nếu chỉ có ngài và thuộc hạ…”

Y bỏ lửng câu nói.

Địch Nhân Kiệt buồn bã gật đầu, buộc phải thừa nhận rằng trợ thủ của mình nói đúng. Vậy phải làm gì đây? Ông lơ đãng cầm lên một chiếc đũa, đặt cái đĩa nhỏ lên đầu đũa và cố giữ nó thăng bằng.

“Bẩm, đáng tiếc là chúng ta không có sơ đồ của đạo quán.” Đào Cam tiếp tục, “Bằng không chúng ta sẽ đoán được căn buồng mà Bao phu nhân đưa Bạch Hồng đến ở chỗ nào. Căn buồng ấy không thể nằm quá xa gian nhà kho mà đại nhân nhìn thấy Mặc Đức cùng bức tượng nữ nhân cụt tay. Rồi chúng ta sẽ kiểm tra độ dày của bức vách nơi đó.”

“Tôn Thiên sư có cho ta xem một bức giản đồ phác thảo đạo quán,” huyện lệnh nói, mắt vẫn dán chặt vào cái đĩa nhỏ trên đầu đũa, tự nhủ mình cũng làm khá tốt. “Bức giản đồ giúp ta định hướng tổng thể nơi này, nhưng nó không được chi tiết lắm.”

Địch Nhân Kiệt sẩy tay nghiêng chiếc đũa, cái đĩa rơi xuống sàn đá và vỡ đôi. Thấy vậy, Đào Cam ngừng lời, cúi xuống nhặt các mảnh vỡ lên, cố gắng ghép chúng lại.

Y tò mò hỏi, “Thưa đại nhân, ngài định làm gì vậy?”

Thoáng chút ngượng ngập, huyện lệnh đáp, “À ta từng thấy Đinh cô nương xoay tít cái đĩa trên đầu đũa. Cái đĩa không thể trật ra ngoài được vì nó có một gờ tròn dưới đáy. Màn tiểu kỹ này khiến ta nhớ tới Âm Dương Thái cực đồ trên giản đồ đạo quán của Tôn Thiên sư. Hai nửa đen và trắng thể hiện hai sức mạnh căn bản của vũ trụ không ngừng tác động lẫn nhau. Thật buồn cười là ta lại đánh rơi cái đĩa, trong khi Đinh cô nương xoay nó thật dễ dàng.”

Đào Cam mỉm cười, “Bẩm, chỉ nhìn thôi thì tiểu kỹ nào cũng đơn giản cả! Nhưng phải kiên trì luyện tập mới có thể biểu diễn nhuần nhuyễn được! Tốt rồi, không thiếu mảnh nào cả. Ngày mai thuộc hạ sẽ gắn lại các mảnh vỡ, vậy là cái đĩa lại sử dụng được lâu dài!”

“Đào Cam, vì sao ngươi phải tằn tiện như vậy?” Địch Nhân Kiệt thắc mắc. “Ta biết lương bổng của ngươi khá dư dả, ngươi lại không phải chu cấp cho gia đình. Dù ưa tích lũy kho tàng, ngươi cũng không cần phải hà tiện như vậy đâu.”

Đào Cam ngượng ngùng nhìn Địch Nhân Kiệt, rụt rè giải thích, “Bẩm đại nhân, trời xanh đã phát không cho chúng ta biết bao điều lành, mái nhà để trú ngự, cơm ngon để ăn, y phục để mặc. Thuộc hạ chỉ e một ngày nào đó, ông trời sẽ nổi giận khi thấy chúng ta phung phí những điều thơm thảo được ban. Vì vậy với những món đồ còn sử dụng được, thuộc hạ khó lòng vứt bỏ chúng đi. Đại nhân nhìn xem cái đĩa chỉ có một vết nứt xấu cắt ngang hoa văn, nhưng như vậy cũng chẳng sao hết!”

Địch Nhân Kiệt ngồi thẳng người lên, nhìn chằm chằm vào hai mảnh đĩa trong lòng bàn tay Đào Cam.

Đột nhiên ông đứng bật dậy, đi đi lại lại trong buồng và lẩm bẩm một mình. Đào Cam ngước lên, rồi lại nhìn chằm chằm vào cái đĩa vỡ trong tay, tự hỏi huyện lệnh đã nhìn ra điều gì.

Địch Nhân Kiệt dừng lại trước mặt Đào Cam, hứng khởi thốt lên, “Ta thật là ngốc khi để mình bị dắt mũi! Không cần phải tập hợp tất cả mọi người nữa, ta đã biết nơi gã tội nhân náu mình rồi! Đi thôi. Ta sẽ đến thư phòng của Tôn Thiên sư, ngươi hãy đợi ta ở chiếu nghỉ trên thượng điện!”

Đoạn huyện lệnh vớ lấy đèn lồng và chạy đi, Đào Cam theo sát phía sau. Hai người chạy xuống dưới lầu, đến sân thì tách ra. Địch Nhân Kiệt băng qua gian nhà phía tây, đi ngang cửa nhà ăn, leo lên cầu thang đến thư phòng của Tôn Thiên sư ông gõ cửa vài lần nhưng không thấy ai trả lời, bèn khẽ đẩy mở cửa. Nhận thấy buồng không khóa, Địch Nhân Kiệt bước hẳn vào trong.

Mấy ngọn nến cháy leo lắt trong thư phòng lờ mờ tối. Huyện lệnh bước tới cánh cửa hẹp phía sau án thư, có khả năng nó là lối vào buồng ngủ của Tôn Thiên sư. Ông tiếp tục gõ cửa, rồi áp sát tai nghe ngóng, nhưng cũng không thấy động tĩnh gì. Ông cố mở nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt.

Địch Nhân Kiệt quay lại, trầm ngâm nhìn bao quát căn phòng. Ông bước lại chỗ tấm giản đồ và nhìn chăm chú vào biểu tượng Âm Dương Thái cực đồ. Quay ra phía ngoài, liếc nhìn hàng lan can gãy Địch Nhân Kiệt bước vào thông đạo dẫn đến dãy nhà phía đông tới chiếu nghỉ vuông vức phía trên sảnh thượng điện.

Tiếng tụng kinh mơ hồ vang lên từ dưới thượng điện. Đào Cam vẫn chưa tới nơi. Huyện lệnh nhún vai, đi dọc hành lang dẫn đến nhà kho. Cánh cửa vẫn đang khép hờ.

Địch Nhân Kiệt bước vào bên trong, tay giơ cao đèn lồng. Gian phòng vẫn y như lần cuối ông nhìn thấy nó. Nhưng lần này, hai cánh cửa của cái tủ cổ trong góc xa nhất lại được mở rộng, Ông chạy tới, bước hẳn vào bên trong, giơ chiếc đèn lồng đến gần sát bức song long họa đồ trên lưng tủ. Âm Dương Thái cực đồ giữa chúng nằm ngang. Lúc hỏi Tôn Thiên sư, ông quên mất rằng mình đã nhìn thấy biểu tượng này ở đây. Lời nói của Đào Cam về cái đĩa vỡ đã gợi lại cho ông.

Đến lúc này, Địch Nhân Kiệt mới nhìn rõ một chi tiết mà trước đây bản thân không để ý đến. Hai chấm nhỏ ở mỗi nửa vòng tròn, mầm mống của súc mạnh tương phản theo như Tôn Thiên sư giải thích thực chất là hai lỗ nhỏ được khoan sâu vào mặt gỗ Ông gõ nhẹ vào Thái cực đồ, nhận ra nó không phải một vòng tròn gỗ mà là một đĩa sắt. Có một khe hở hẹp ngăn cách nó khỏi bề mặt phủ sơn xung quanh.

Địch Nhân Kiệt nghĩ mình biết hai cái lỗ trên đĩa kim loại tròn kia để làm gì. Ông cởi mũ ra, tháo trâm búi tóc, nhét trâm vào một trong hai chiếc lỗ cố gắng xoay sang trái. Chiếc đĩa không nhúc nhích. Nắm cái trâm bằng cả hai tay, ông thử xoay theo chiều ngược lại. Cái đĩa bắt đầu chuyển động. Địch Nhân Kiệt dễ dàng xoay năm vòng, rồi chiếc đĩa mắc kẹt, nhưng ông cố quay thêm được bốn vòng nữa. Nửa bên phải lưng tủ bắt đầu nhúc nhích, giống như một cánh cửa đang mở. Ông nghe có tiếng động vẳng lại từ bên kia, bèn nhẹ nhàng khép cửa tủ lại.

Huyện lệnh bước trở lại buồng, chạy ra ngoài hành lang và ngó quanh chiếu nghỉ. Đào Cam vẫn chưa tới. Vậy là ông sẽ phải hành động mà không có nhân chứng. Địch Nhân Kiệt quay trở lại nhà kho, bước vào trong tủ, mở rộng cánh cửa.

Một thông đạo hẹp xuất hiện. Lối đi rộng chỉ ba thước, dài khoảng năm thước, chạy song song với bức vách. Sau hai sải chân vội vã, Địch Nhân Kiệt bắt gặp một lối rẽ. Ông nhìn thấy một căn buồng nhỏ được thắp sáng lờ mờ dưới một cây đèn dầu phủ bụi treo trên trần nhà. Một nam nhân tướng cao, vai rộng, đang lúi húi lau chiếc phản tre kê sát bức vách đối diện. Dưới sàn nhà, một con dao phay đang nằm trên vũng máu.