Hồi 20 Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt-Ác giả ác báo, oán trả ân đền
Địch Nhân Kiệt chậm rãi leo lên chiếu nghỉ phía trên thượng điện, vẫn chưa thấy bóng dáng của Đào Cam đâu. Ông đi vào hành lang dẫn đến nhà kho, mở cánh cửa sổ thứ hai bên phải. Xa xa phía bên dưới, ông nghe tiếng rên rỉ yếu ớt hòa lẫn với tiếng gầm gừ giận dữ. Rồi tiếng gãy giòn khô khốc tựa như cành cây khô bị bẻ vụn. Địch Nhân Kiệt đưa mắt nhìn dãy cửa sổ của khu nhà dành cho khách phía đối diện. Tất cả đều y nguyên như nó vốn dĩ vậy, các cửa chớp vẫn đóng kín. Ông ưỡn ngực hít một hơi thật sâu. Vụ án đã kết thúc.
Địch Nhân Kiệt đặt áo choàng của Tôn Thiên sư xuống bậu cửa sổ rồi nhanh chóng quay trở lại. Sau bữa ăn sáng, ông sẽ hoàn thiện bản tấu trình về vụ tai nạn của Tôn Thiên sư, người rõ ràng là đã mất đà khi rướn mình khỏi bậu cửa sổ để nhìn con gấu bên dưới.
Huyện lệnh thở dài, rảo bước về phía chiếu nghỉ. Ông chợt nghe thấy tiếng chân vang lên rộn rã. Đào Cam đang chạy tới, nở nụ cười đầy mãn nguyện, “Bẩm đại nhân, thuộc hạ đang tìm ngài! Ngài không phải đi tìm Mặc Đức nữa, thuộc hạ đã bắt được hắn!”
Y đưa huyện lệnh đến hành lang tiếp theo. Một nam nhân cường tráng đội chiếc mũ đạo sĩ đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà, tay chân bị trói chặt. Ông dừng lại, đưa đèn lồng tới gần và nhận ra khuôn mặt phiền muộn của hắn. Đó chính là nam nhân cao to, ủ rũ mà Địch Nhân Kiệt đã gặp trong nhà kho cùng với lão đạo sĩ khi ông hỏi thăm liệu Mặc Đức có ở đó hay không.
“Ngươi tìm thấy hắn ở đâu?”
“Ngay sau khi đại nhân đến thư phòng của Tôn Thiên sư, thuộc hạ thấy hắn đang lén lút gần đó. Thuộc hạ bám theo hắn, nhưng hắn quả là tay cáo già. Thuộc hạ phải mất rất nhiều thời gian mới tiếp cận được hắn từ đằng sau, đủ gần để quăng thòng lọng qua đầu hắn. Thuộc hạ thít sợi dây mảnh lại cho đến khi hắn lịm đi, thế rồi thuộc hạ chỉ việc trói gô hắn lại.”
“Ngươi có thể cởi trói cho hắn!” Địch Nhân Kiệt gượng gạo nói. “Hắn không phải là người chúng ta cần. Ta đã hiểu nhầm hắn suốt thời gian qua. Mặc Đức vốn họ Lưu, hắn và tiểu muội là người của một môn phái giang hồ. Đôi khi hắn cũng hành tẩu đơn độc, lúc đóng vai một du đạo sĩ, khi khác lại là một kép hát. Hắn là kẻ tùy cơ ứng biến mà hành động nhưng hắn đến đây với một mục đích chính đáng là báo thù cho cái chết của tiểu muội. Sau khi cởi trói cho hắn, ngươi ra chiếu nghỉ và ngồi xuống với ta. Ta mệt lắm rồi.”
Đoạn ông quay người bước tới chiếu nghỉ, bỏ mặc Đào Cam đứng chết trân. Địch Nhân Kiệt ngồi xuống băng ghế gỗ, ngả đầu dựa vào bức vách.
Thấy Đào Cam đến gần, ông ra hiệu y ngồi xuống bên cạnh. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, ông thuật lại cho Đào Cam về việc mình phát hiện ra mật thất và cuộc trò chuyện với Tôn Minh.
Địch Nhân Kiệt kết luận, “Ta không tự trách mình vì đã nhận nhầm mái tóc bạc của Tôn Minh với cái mũ giáp của Mặc Đức. Không có lý do gì để ta liên hệ một nhân vật đức cao vọng trọng như Tôn Thiên sư với những tội ác đê hèn như vậy. Nhưng đáng lẽ ta phải nghi ngờ lão ngay khi Chân Trí thừa nhận tội lỗi, nhờ đó xác nhận rằng quả thực có những hành động vô luân với các thiếu nữ tại đạo quán này.”
Đào Cam bối rối mất một lúc rồi mới hỏi, “Bẩm đại nhân, vì sao điều đó lại khiến ngài nghi ngờ Tôn Thiên sư được?”
“Đáng lẽ ta phải nhận ra rằng một người thông minh và từng trải như Tôn Thiên sư không thể không nhận ra những điều khả nghi đang diễn ra ở đây. Ta nên nghi ngờ lão nhiều hơn, nhất là khi cả hai trò chuyện về cái chết của Chân Trí, lão đã nhấn mạnh rằng bản thân thường thu mình trong thư phòng, tránh xa mọi sự xảy ra trong đạo quán.
“Đáng ra ta phải nhớ, trong cuộc đàm đạo đầu tiên với Chân Trí, ông ta đã quả quyết rằng Tôn Thiên sư luôn nhiệt tình quan tâm đến tất cả các sự vụ của đạo quán. Đáng lẽ ta phải manh nha suy luận được Tôn Minh có liên quan đến các vụ giết người, Chân Trí muốn tố cáo lão là kẻ đồng lõa. Và đó là lý do mà Tôn Thiên sư đẩy Chân Trí xuống từ chiếu nghỉ. Khi chúng ta ngồi uống trà với Tông Lê trong sảnh thượng điện, ta đã mơ hồ rằng có gì đó không ổn, nhưng vẫn chưa khám phá ra chân tướng mọi sự. Phải cần đến cái đĩa vỡ ta mới kết nối ra được sự thực ẩn chứa bên trong!”
Huyện lệnh thở dài và chậm rãi lắc đầu. Ông ngáp một cái rõ dài rồi tiếp tục, “Đạo giáo đã thâm nhập sâu vào những bí ẩn sinh tử. Nhưng kiến thức uyên thâm đó cũng có thế truyền cảm hứng cho cái ác. Tính tự cao tự đại phi nhân tính đó đã biến một con người thành ác ma. Và triết lý thâm thúy về hài hòa Âm Dương, cân bằng nam nữ có thể thoái hóa biến chất thành thứ nghi lễ kinh tởm không nói nên lời đối với nữ nhân. Đào Cam này, nghi vấn đặt ra là liệu phàm nhân có thể khám phá ra những bí ẩn nhân sinh? Và liệu những khám phá đó có làm chúng ta hạnh phúc hơn không? Đạo giáo có rất nhiều tư tưởng cao thượng, dạy chúng ta ân đền oán trả. Nhưng những lời khuyên răn về lấy ơn báo oán lại thuộc về một triều đại tốt đẹp hơn thời chúng ta đang sống, Đào Cam à! Đó là một giấc mộng đẹp về tương lai, nhưng vẫn chỉ là một mộng tưởng.”
“Ta vẫn muốn giữ lấy những lời răn dạy thông thái mà khả thi của đức Khổng Tử, về nghĩa vụ hàng ngày của con người đối với bách tính và xã tắc. Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân [1]. Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ. Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt!”
Một lúc sau ông mới nói tiếp, “Tất nhiên, thật là ngốc nghếch khi chối bỏ hoàn toàn các vấn đề kỳ bí và linh giới. Tuy nhiên, đa phần các sự cố mà chúng ta cho là siêu phàm đó đều có thể được lý giải một cách tự nhiên. Lúc trước, khi ở trong hành lang mà ngươi đã bắt trói Mặc Đức, ta đã nghe thấy tên mình vang lên khe khẽ. Nhớ lại câu chuyện ma quái về vong hồn những người bị tàn sát, ta đã sợ rằng tiếng thì thầm đó đang cảnh báo về cái chết của mình. Tuy nhiên, sau đó ta vào nhà kho và thấy Mặc Đức cùng một đạo sĩ khác. Có lẽ lão đồng đảng đã giúp hắn cởi bỏ giáp mão để khoác lên mình bộ pháp phục cũ kỹ mà chúng lấy từ một cái rương gần đó. Giờ ta mới nhận ra rằng tiếng trò chuyện của hai nam nhân đó đã vọng đã đến tai ta ở hành lang bên cạnh.”
“Đúng vậy!” Một giọng nói khàn khàn cất lên. “Lão bằng hữu đã khuyên ta nên trình báo cái chết của tiểu muội cho ông. Nhưng ta biết thừa là đám quan lại tự mãn các người chẳng bao giờ chịu động tay giúp đỡ thường dân cả!”
Thân hình hộ pháp của Mặc Đức xuất hiện lừng lững trước mặt họ.
Ngước nhìn nam nhân đầy vẻ đe dọa đó, Địch Nhân Kiệt bình thản đáp, “Đáng lẽ ngươi nên nghe theo lời khuyên của vị bằng hữu ấy. Như vậy, cả ngươi và ta đã tránh được biết bao nhiêu rắc rối.”
Mặc Đức quắc mắt nhìn ông, sờ lên lằn đỏ quanh cổ mình. Hắn tới sát huyện lệnh, cúi xuống và gầm lên, “Kẻ nào đã sát hại tiểu muội của ta?”
“Ta đã tìm được hung thủ,” Địch Nhân Kiệt đáp. “Hắn đã tự thú và ta đã tuyên án tử cho hắn. Thù của tiểu muội ngươi đã được trả. Ngươi chỉ cần biết có thế.”
Nhanh như cắt, Mặc Đức rút một thanh chủy thủ [2] từ trong ngực áo, kề nó vào cổ Địch Nhân Kiệt rồi rít lên, “Nếu ông còn muốn bảo toàn tính mạng thì hãy mau nói cho ta biết! Đáng ra kẻ đó phải chết dưới tay ta, đại ca của muội ấy! Còn ông là cái thá gì hả?”
Huyện lệnh khoát tay vào trong ống tay áo, nhìn họ Mặc với ánh mắt nảy lửa, chậm rãi đáp, “Mặc Đức, ta đại diện cho vương pháp! Chính ta mới là người bắt kẻ ác phải đền tội.”
Ánh mắt dịu xuống, ông bất ngờ cất giọng vô cùng mệt mỏi, ‘Chính ta mới là người thực thi công lý’
Ông nhắm mắt lại, tiếp tục ngả đầu dựa vào tường.
Mặc Đức nhìn chằm chằm vào gương mặt nhợt nhạt và điềm tĩnh của Địch Nhân Kiệt. Bàn tay to lớn của hắn siết chặt thanh chủy thủ đến độ các khớp tay trắng bệch. Mồ hôi bắt đầu túa ra dưới trán hắn, nhịp thở nặng nề. Đào Cam căng thẳng nhìn thanh chủy thủ trong tay hắn.
Rồi Mặc Đức hạ ánh nhìn dữ dội xuống. Hắn liếc sang Đào Cam với vẻ phiền muộn, nhét thanh chủy thủ vào ngực áo rồi bất ngờ nói, “Vậy ta cũng chẳng còn gì để kiếm tìm ở đây nữa.”
Hắn quay lưng, lảo đảo bước xuống cầu thang.
Một lát sau, Địch Nhân Kiệt mở mắt ra, thều thào nói, “Đào Cam, quên hết những gì ta vừa kể về Tôn Minh và tội ác của lão đi. Chúng ta sẽ thông cáo với dân chúng rằng Chân Trí đạo trưởng và Bao phu nhân đã ngược đãi và giết chết ba cô nương, đồng thời còn bắt cóc Khang tiểu thư. Tôn Thiên sư đã qua đời do một tai nạn đáng tiếc. Lão còn ba lệnh lang, chúng ta không nên chấp nhất hủy hoại cuộc sống của người khác. Đã có quá nhiều kẻ tự tay phá hủy những gì mình có, bởi sự ích kỷ của chính bản thân!”
Huyện lệnh và trợ thủ ngồi cùng nhau một lúc lâu, lắng nghe những lời kinh kệ vẳng lên từ dưới đại sảnh, nhịp nhàng theo tiếng gõ mõ. Các đạo sĩ túc trực bên thi hài của Chân Trí đạo trưởng vẫn đang tụng niệm cho người quá cố. Địch Nhân Kiệt nghe được mấy câu điệp khúc được tụng đi tụng lại với giọng điệu đều đều:
“Chết là trở về nhà
Trở về ngôi nhà chung
Giọt nước hòa dòng chảy
Dòng chảy mãi muôn đời.”
Cuối cùng Địch Nhân Kiệt cũng đứng lên, “Giờ hãy đi đến nhà kho và phá hỏng ổ khóa bí mật kia. Trong mật thất chỉ còn pho tượng nữ nhân bị mọt ăn mà thôi. Đằng nào thì từ nay ta cũng sẽ cấm trưng bày tượng nữ nhân lõa thể trong Diêm La Thập điện. Căn buồng đó sẽ không bao giờ có thể cám dỗ bất kỳ ai làm điều ác nữa! Chúng ta sẽ gặp nhau sau bữa ăn!”
Địch Nhân Kiệt cùng Đào Cam đi đến chỗ ô cửa sổ đầu tiên, nơi ông đã để lại áo choàng của Tôn Thiên sư như bằng chứng của một vụ tai nạn. Đào Cam mở rộng hai cánh cửa chớp.
Bên dưới hoàn toàn im ắng. Đột nhiên một bóng đen lao vút xuống, theo sau là một chiếc bóng khác. Đàn kền kền núi đã phát hiện ra miếng mồi ngon.
Địch Nhân Kiệt trở lại chiếu nghỉ, xuôi theo cầu thang xuống đại sảnh. Bước ra đến bậc thềm trước thượng điện, ông ngước lên. Những tia nắng ban mai bắt đầu xuất hiện trên nền trời xám xịt.
Ông bước xuống những bậc tam cấp rộng bản, tiến về cổng chính của dãy nhà phía Đông. Khi đi ngang qua gian nhà ống muống, ông đứng sững lại, nhìn chằm chằm vào mép trên của cánh cổng đóng kín. Một bàn tay máu me với những ngón gãy giập đang bám vào đó. Trong phút chốc, ông hình dung rằng phía bên kia cánh cổng, Tôn Thiên sư đang bám đu trong nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng, tìm mọi cách thoát thân. Chợt một con kền kền vụt sà xuống, cắp lấy bàn tay rồi bay về phía núi.
Địch Nhân Kiệt chầm chậm leo cầu thang lên lầu ba, mỗi bước đều làm chân đau nhức, lưng mỏi nhừ. Đến mỗi chiếu nghỉ, ông đều phải dừng lại nghỉ lấy sức. Cuối cùng Địch Nhân Kiệt cũng tới nơi, đôi chân rã rời vì mệt mỏi.
Ở buồng ngoài, mấy tỳ nữ đang bận bịu quạt lò than hồng để nấu bữa cơm sáng.
Khi Địch Nhân Kiệt bước vào buồng ngủ, ba phu nhân mới vừa thức dậy. Rèm che cửa sổ vẫn chưa được kéo lên, dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, căn buồng có vẻ ấm cúng và dễ chịu. Đại phu nhân đang để mình trần, ngồi bên bàn trang điểm. Hai vị phu nhân còn lại hãy còn mặc váy ngủ, đang giúp đại phu nhân vấn tóc.
Địch Nhân Kiệt ngồi phịch xuống ghế cạnh bàn trà nhỏ, cởi mũ, tháo dải băng quấn quanh đầu rồi sờ vào vết thương.
Thấy ông đội lại mũ, tam phu nhân tò mò nhìn phu quân, lo lắng hỏi, “Dải băng của thiếp hữu ích chứ ạ?”
“Đương nhiên rồi!” Địch Nhân Kiệt vui vẻ trả lời.
“Thiếp biết mà!” Nàng hạnh phúc reo lên.
Trao cho ông chén trà nóng, tam phu nhân nói thêm, “Thiếp sẽ đi kéo rèm và mở cửa sổ. Hy vọng là cơn bão đã qua.”
Nhàn nhã nhâm nhi chén trà, Địch Nhân Kiệt ngắm nhìn những động tác đầy duyên dáng của đại phu nhân, nàng vừa chải mái tóc huyền vừa chăm chú soi chiếc gương bạc tròn bóng loáng mà nhị phu nhân đang giữ. Ông đưa tay vuốt mặt. Trong khung cảnh thanh bình này, những chuyện kinh hoàng đêm qua dường như chỉ là một cơn ác mộng kỳ lạ.
Đại phu nhân vỗ nhẹ lên búi tóc lần cuối, cảm ơn nhị phu nhân rồi kéo chiếc váy ngủ lên kín đôi vai trần. Đoạn nàng đến bên bàn trà vấn an phu quân. Nhận thấy gương mặt phờ phạc hốc hác của ông, đại phu nhân kêu lên, “Nhìn lại mình đi này, lão gia đã làm gì suốt cả đêm hôm qua vậy? Thiếp thấy lão gia ghé qua buồng lấy thuốc. Đã xảy ra tai nạn nào chăng?”
“Chỉ là một người đổ ốm thôi,” Địch Nhân Kiệt lơ đãng đáp. “Ta cần một ít thuốc. Sau đó thì vài chuyện vụn vặt xảy ra khiến ta phải can thiệp vào. Giờ mọi chuyện đã đâu vào đó cả rồi.”
“Lão gia không nên lang thang bên ngoài cả đêm như thế, nhất là trong lúc bản thân bị cảm mạo!” Nàng khẽ quở trách. “À phải, thiếp sẽ chuẩn bị ngay một bát cháo nóng, lão gia sẽ thấy khá hơn!”
Bước ngang qua khung cửa sổ rộng mở, nàng ngó ra ngoài, phấn khởi nói, “Chắc chắn chúng ta sẽ có một hành trình êm đẹp trở về trấn Hán Nguyên. Hôm nay trời mới trong xanh làm sao!”
Chú thích:
[1] Nghĩa là ‘Cái gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác.
[2] Chủy thủ là một loại kiếm ngắn.
HẾT