Phần 4 Điểm hẹn thứ ba
Giờ vẫn là đêm, những tàn tích của đêm, cô đang nằm đó, im lặng, nhưng đã tỉnh hẳn, đang tuyệt vọng cầu nguyện cho đêm kéo dài lâu hơn chút nữa. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại cầu nguyện như vậy. Cô luôn thích ban ngày, nhưng không thích buổi đêm; cô luôn thích ánh sáng, và không ưa bóng tối.
“Xin trời cứ tối thêm chút nữa thôi. Xin ánh sáng ban ngày hãy lùi xa thêm chút nữa thôi. Người có thể làm được mà. Con biết sớm hay muộn điều đó cũng sẽ đến. Nhưng lạy Chúa, xin Người hãy để nó đến thật chậm thôi.”
Đang nằm cầu nguyện trên ghế, đôi mắt cô ngước nhìn lên trần nhà mờ ảo, ngay phía xa là Mars[*], vị thần chiến tranh, có lẽ đang bay là là trên đầu, sắp xé nát cô ra làm đôi.
Sao Hỏa, trong tiếng Anh được gọi là Mars, theo tên của vị thần chiến tranh trong thần thoại La Mã.
Và trong khi cầu nguyện, hai tay cô đang nắm chặt một bàn tay. Bàn tay giá trị nhất trên thế gian này. Một bàn tay cô không bao giờ muốn buông ra, không bao giờ.
Không phải là một bàn tay đẹp đẽ gì. Không có hình dạng xác định, gân guốc, khỏe mạnh và có nhiều chỗ lồi lõm, lòng bàn tay chai sạn… Nhưng, ôi, bàn tay ấy!
Cô ngoảnh đầu sang, lại hôn lên bàn tay ấy, dễ đến mười lăm lần rồi.
Chiếc đồng hồ báo thức có thiết kế thông minh, có hai kiểu chuông, to và dịu, vang lên tiếng brừ brừ, rất nhẹ nhàng; và lời cầu nguyện của cô bị át đi. Nó thực sự rung nhiều hơn là phát ra tiếng. Khi nó vang lên êm dịu như thế, thì vỗ nhẹ một lần. Khi nó vang lên to hơn, vỗ nhẹ hai lần. Cô nhanh chóng đưa tay vỗ nhẹ và nó ngừng lại.
Bàn tay của cô lại quay về nằm trên ngực người sở hữu nó, miễn cưỡng để nó nằm yên đó. Như thể bàn tay ấy là thứ cô vay mượn và phải trả lại. Cô xuống giường, nhặt váy áo, đồ lót và tất rồi bước vào căn phòng tắm nhỏ, mặc đồ trong đó mà không quấy rầy anh. Với đôi mắt của cô lúc này, ánh sáng chẳng khác gì ngọn lửa đất đèn, nhưng cô nhanh chóng đóng cửa phòng tắm, giữ ánh sáng lại bên trong với mình, tránh xa khỏi phòng ngủ.
Thế rồi cô bắt đầu khóc. Cô khóc ngon lành vì biết đây là cơ hội cuối cùng mà mình có, cho đến sau khi tất cả đã chấm hết. Chính phủ đã nói rằng cô chắc phải vui sướng lắm. Bốn mươi tám bang nói rằng chắc cô phải hớn hở, thậm chí là hăng hái lắm. Bốn mươi tám bang đó chỉ là những vùng phẳng lì trên bản đồ, không có cả trái tim lẫn những mạch máu.
Cô bận rộn suốt mười lăm phút, trong cái căn hộ bé tí ấy đi vào rồi đi ra, mà không hề đánh thức anh.
Và bây giờ mọi thứ đã xong xuôi, chẳng còn gì để làm nữa. Giờ mới là phần khó khăn nhất. Giờ mới là lúc lật bài ngửa. Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Giờ bức rèm đã kéo lên. Giờ cô đã được hít thở không khí trong lành.
Cô bước đến bên giường, dịu dàng đặt tay lên ngực anh.
“Anh yêu,” cô nói. “Cả cuộc chiến đang chờ kìa.”
Anh mở mắt và cười toe, lười nhác.
“Ồ,” anh nhớ ra, “hôm nay là ngày anh lên đường.” Và anh nhổm dậy thật nhanh.
“Dao cạo của anh nằm sẵn trên giá rồi,” cô nói. “Thậm chí em còn lồng dao vào mà không đứt tay.” Cô liếm ngón cái. “À, không đứt tay nhiều lắm. Em đã mở sẵn nắp ống tuýp mà anh hay dùng. Có bắn ra ngoài một ít. Chắc tại lúc bóp em không để ý. Đó là tất cả những gì em biết làm trong cái căn hộ này. Không, không phải chúng. Có một bộ sạch sẽ đang chờ anh trên cái ghế đằng kia kìa.”
“Đằng nào thì anh cũng sẽ cởi chúng ra ngay ấy mà,” anh nói.
“Ôi, anh phải làm thế nữa à?” Cô thấy hơi phật ý. Chẳng nhẽ họ không thể có được dù chỉ là một chút riêng tư sao?
“Họ trao chúng cho mình mà,” anh nói.
Anh cạo râu và mặc quần áo.
“Trông có dài quá không?”
“Chưa đủ…” cô định nói thế, nhưng kịp sửa lại. “Chẳng dài chút nào.”
“Anh chưa bao giờ cạo râu nhanh đến thế. Da có hơi rát.”
“Sao anh không dùng bọt cạo râu?”
Anh phá lên cười. “Anh nghĩ hôm nay không nên dùng. Mùi của nó như kẹo ấy.”
Họ cùng ăn sáng.
“Em có sợ không?” Anh hỏi.
“Không,” cô nói dối bằng nụ cười rạng rỡ. “Còn anh?”
Anh nhún vai. Về chuyện này anh thành thật hơn cô. “Thật sự thì không. Chỉ hơi run chút thôi. Và một chút phấn khích nữa. Như những gì anh thường cảm thấy ở trường học, vào cái ngày kết quả thi tốt nghiệp sắp được công bố, khi anh không biết mình trượt hay đỗ. Và giống như cảm giác của anh vào ngày chúng mình cưới nhau. Ý anh là trước đó. Không phải sau đó.”
“Hôm nay em sẽ không ngồi ghế của mình. Nó… nó ở xa quá. Liệu anh có thấy chật không nếu em… Em và anh ngồi chung ghế được không?”
“Anh sẽ vòng tay ôm em để giữ em khỏi ngã. Mà ôm em chỉ cần một cánh tay là đủ.”
“Giữ chặt vào nhé,” cô thì thầm.
“Anh có muốn nghe đài không?” Cô đang ấp úng.
Anh nhìn cái đài hoài nghi. “Sớm thế này thì có gì đâu nhỉ? Chúng mình chưa từng nghe đài vào giờ này.” Rồi anh nói, “Thôi chúng mình nói chuyện đi.”
Cô thở dài. Đó cũng là điều cô muốn.
Anh bỏ khăn ăn xuống bàn. “Anh cho rằng tốt hơn nên…”
“Chỉ uống thêm một tách cà phê,” cô nhanh chóng ngắt lời.
“Còn em thì sao?”
“Cho em uống tách của anh.” Cô đẩy tách của mình ra thật xa.
Cô lại cầu nguyện. Cô cầu nguyện với tách cà phê. Anh không thể nghe thấy cô. “Hãy đổ đầy tách cà phê này. Đừng để nó hết sạch. Xin hãy làm đầy nó bằng cách nào đó, từ dưới lên. Bằng phép thuật, bằng phép màu. Người làm được mà.”
Cô lại đặt tách xuống.
“Hết sạch,” anh nói dứt khoát. Và anh nghiêng cái tách, đặt lại nó lên đĩa đựng chén với tiếng cạch cuối cùng.
Anh lấy khăn ăn lau miệng mình và cả miệng cô.
Vòng tay anh không còn ôm nữa, cô phải đứng dậy, nếu không hẳn sẽ ngã khỏi nửa cái ghế đang ngồi. Anh đứng dậy sau cô.
Bữa sáng đã kết thúc. Mãi mãi. Không bao giờ tái diễn, không bao giờ tái… Cô nhanh chóng lắc đầu xua đi hình ảnh đó.
Anh đã gói ghém đồ đạc xong từ đêm hôm trước. Đồ của anh cũng chẳng nhiều nhặn gì.
“Đêm qua chúng ta đã rà soát hết mọi thứ,” anh nhắc cô nhớ, “để không phải nhắc lại nữa. Em có hai cuốn sổ ngân hàng. Đừng làm mất nhé. Cuốn sổ có bìa xanh lá, lãi suất hai phần trăm. Cuốn sổ có màu xanh dương chỉ có một phẩy năm phần trăm thôi. Thế nên bất kỳ khoản nào không dùng đến trong những khoản mà anh gửi, em cho hết vào cuốn sổ bìa xanh dương nhé.”
“Xanh lá. Xanh dương. Em sẽ cố nhớ.” Nhưng trong thâm tâm, cô chẳng thể nào phân biệt nổi, cả hai cuốn sổ như hòa vào nhau làm một, trong một mớ hỗn độn.
“Mấy cái séc này thì em từng thấy anh dùng rồi đấy, mỗi lần viết séc em phải trả mười xu. Thế nên hãy để dành chúng cho những thứ quan trọng như tiền nhà, tiền gas. Nó an toàn hơn tiền mặt đấy.”
Giọng anh lạc đi trong chán chường. “Nói về séc sủng với lãi suất làm gì…”
“Em cũng…”
Bỗng họ lao vào nhau như hai người trong đường xe điện ngầm. “Này đừng khóc,” anh cảnh cáo giữa những nụ hôn. “Em hứa rồi mà.”
“Em không khóc, sẽ không khóc.”
Cô giúp anh đội mũ và mặc áo choàng, trao cho anh cái bọc nhỏ đóng gói từ trước.
“Em muốn đi tiễn anh lên tàu,” cô nói. Cô định để dành thứ này đến phút cuối cùng, vì e rằng sẽ bị từ chối nếu đưa ra quá sớm.
“Anh không đi thẳng đến đó đâu. Đầu tiên anh phải ghé qua ban tuyển quân đã. Họ tập hợp bọn anh lại rồi từ đó sẽ đi tiếp.” Anh nói thêm, như thể cho thấy họ rất hào phóng. “Họ trả tiền vé cho bọn anh.”
“Vậy hãy cho em đi cùng đến nơi tuyển quân nhé.” Mỗi khi nói đến cái từ này, một hình ảnh lạ lùng, cứ trở đi trở lại trong tâm trí cô, đó là một tấm ván gỗ thông được bào phẳng mà người ta hay ngả xuống mỗi khi phác thảo ý tưởng bằng bút chì; cho dù ngay từ đầu cô đã biết hết, tất nhiên.
“Mấy thằng khác lại nghĩ…”
“Em không xấu hổ khi ai đó biết rằng em yêu anh.”
Hiệu quả rồi. “Được rồi. Nhưng chỉ đến góc phố thôi đấy, không được tiễn đến tận cửa đâu.”
Cô đóng cửa lại mà không quay nhìn đằng sau. Cô không muốn nhìn lại nơi này.
Họ bắt xe buýt, chỉ còn một ghế trống, ngay cả khi trời vẫn còn sớm. Cô ấn anh ngồi xuống ghế. Cô thì thầm, “Hôm nay, em muốn anh ngồi xuống ghế, còn em sẽ đứng.”
“Eo, người ta nhìn kìa…” anh do dự.
“Ai quan tâm đâu?” Cô kiên quyết nói.
Một người đàn ông đứng dậy, nghiêng mũ và nhường ghế. Cô nhìn rồi lắc đầu. “Nó xa quá,” cô thì thầm với anh. Mà cái ghế chỉ nằm bên kia lối đi.
Họ xuống xe. “Lên lối này,” anh nói.
Cô nắm lấy cánh tay anh. Như thể tự mình bước lên đoạn đầu đài. Tự bước đi, không cần lính gác áp giải.
Họ đã đến góc phố. “Nó kia rồi, nằm ngay dưới kia,” anh nói.
Đó chỉ là một căn nhà chung cư to xám xịt. Cô ngạc nhiên khi phát hiện ra nhiều người đi phía trước đang sống trong các căn hộ khác, trong khi ban tuyển quân đang bận rộn thúc giục cư dân xuống tầng một. Thậm chí cô còn liếc thấy một phụ nữ đang giũ bụi cái giẻ lau nhà ngoài cửa sổ cách đó hai tầng.
“Con ước gì nó sẽ nổ tung,” cô cầu nguyện. “Con ước gì cả tòa nhà này sẽ sụp đổ, đúng vào lúc chúng con vẫn đang đứng nhìn.” Cô lại gạt đi, cho rằng nếu điều ước thành sự thật thì họ sẽ lại chuyển sang tòa nhà khác thôi.
Lúc này họ đang đứng đối mặt nhau. Dường như họ không biết phải nói gì. Có quá nhiều điều để nói, đúng vậy, chẳng ít gì đâu. Chỉ là chúng cứ tắc nghẹn trong cổ họng mà thôi.
“Nhìn này,” cô nói, đưa tay chỉ một cặp đôi đứng gần đó. “Họ cũng làm thế đấy. Cô ấy cũng đi cùng anh ấy đến tận đây.”
Anh chớp ngay cơ hội này cho cô một bài minh họa trực quan. “Thấy chưa? Cô ấy không khóc, em thấy không?”
Cô ta lừa anh thôi, cô ta không phải em, cô nghĩ.Em là đàn bà rồi.
Một người đàn ông một mình phóng tới góc phố, chạy ngang qua họ. Anh ta nhận ra Bucky, rõ ràng từ những lần cả hai đi diễu hành cùng nhau. Thậm chí dường như anh ta còn biết cả tên của anh.
“Đừng có đứng đực ra đó nữa, Paige,” anh ta gọi lại cảnh cáo. “Chỉ còn có hai phút nữa thôi đấy.”
“Cậu không bị muộn đâu,” Bucky gọi, với vẻ đùa cợt. “Cứ để họ chờ đi.”
“Chẳng có ai đi tiễn anh ấy sao?” Cô tò mò hỏi.
“Không, cậu ấy là một con sói cô đơn, anh chàng tội nghiệp.”
Cô nào đó không biết đến cảnh này đúng là may mắn thật, cô nghĩ.
“Mà anh đi đây…” Họ hôn nhau, rồi lại hôn nhau. Rồi lại hôn nhau, hôn nữa và hôn mãi. Thế rồi họ ngừng lại, rời xa vòng tay nhau.
“Giờ thì quay về nhà ngay. Đừng có đi lung tung đấy nhé.”
“Em sẽ về. Em sẽ không đi lung tung.”
Khi đang lùi dọc theo vỉa hè, với hai cánh tay mở sang hai bên trong một cử chỉ tự hào về bản thân, câu cuối cùng cô nói với anh là, “Nhìn này, Bucky. Em thậm chí còn không khóc này. Chẳng phải em đã nói em sẽ không khóc sao? Và nhìn đi này. Em không khóc.”
“Anh dám cá rồi em sẽ khóc thôi,” anh miễn cưỡng nói.
“Không, em sẽ không khóc. Anh sẽ thấy…”
Và rồi ý nghĩa những lời mình nói chợt làm cô choáng váng, gương mặt cô trong phút chốc nhăn nhó đến mức không kiểm soát được. Cô quay ngoắt lại và bỏ đi, để anh không trông thấy. Cô bước ngày càng nhanh hơn. Đầu tiên chỉ chạy từng bước ngắn, rồi vùng chạy. Cô lao lên con phố. Có một hiệu dược phẩm trên đó, nó đang mở cửa, thật may mắn làm sao. Cô lao vào trong. Cô tiến thẳng đến các buồng điện thoại, tất cả đều nằm phía sau cửa hàng. Tất cả đều trống rỗng. Cô tự nhốt mình trong một buồng điện thoại, quỳ sụp xuống trong đó, khuất khỏi tầm nhìn.
Cô khóc như chưa bao giờ được khóc. Cô khóc cho cả những năm tháng dài phía trước. Cô khóc, vì sự vô nghĩa của cuộc chiến.
Một người đàn ông cố gắng bước vào, mở bật cửa ra trước khi trông thấy cô ngồi một đống trong đó. Theo phép lịch sự ông ta nói, “Ôi, xin lỗi!” và lại đóng cửa buồng điện thoại. Nhưng cô chẳng buồn quan tâm, cô vẫn đang khóc.
Cô đang đứng trên lối vào hiệu dược phẩm, chờ đợi và ngắm nhìn anh, mười lăm phút sau khi anh cùng các đồng đội đi ngang qua. Cô biết không sớm thì muộn họ sẽ phải đi qua hiệu dược phẩm này, điểm dừng xe buýt nằm ngay góc phố.
Hiệu dược phẩm có hai lớp cửa ra vào bằng kính, cô lẩn vào giữa hai lớp cửa, không để cho anh nhìn thấy. Đó là một điểm lợi thế, cô có thể trông thấy anh.
Họ xếp thành hai hàng, bước đi cùng ba lô và tay nải, anh đi ở hàng bên trong, là người thứ ba từ dưới cùng tính lên.
Anh đang nói chuyện với người đi kế bên mình. Anh ấy đã có bạn rồi cơ đấy. Anh ta quay lại, nói điều gì đó với anh.
Cô chỉ trông thấy một bên mặt anh. Nhưng ôi, chính là nét mặt mà cô hằng yêu dấu!
Bàn tay cô áp lên mặt kính cố gắng giữ anh đứng yên, ngay tại chỗ, nhưng anh vẫn lướt đi, vì anh không thực sự ở đó. Chỉ là lớp kính mà thôi.
“Tạm biệt, Bucky,” cô thở hổn hển. “Tạm biệt, tình yêu của em.”
Nét mặt nghiêng của anh đi khuất, chỉ còn lớp kính vẫn ở nguyên chỗ cũ. Nhưng cô không cần lớp kính, cô cần Bucky.
Anh mang nó bên mình, như thể một thứ gì đó quý giá, sẽ bảo vệ anh trước cả thế giới này, anh sẽ giữ nó cho riêng anh và chỉ mình anh mà thôi. Anh bước vào trại lính, nơi vào giờ này chẳng có ai. Anh nằm cuộn tròn trên chiếc giường tầng cùng với nó. “Cuộn tròn” là một từ miêu tả hết sức chính xác; anh nằm nghiêng, co đầu gối lên tận cằm, tạo thành nửa vòng tròn bảo vệ xung quanh nó. Một thứ của riêng anh. Lá thư vuông vắn tỏa sáng rực rỡ trong một thế giới u ám đáng sợ.
Lá thư của cô.
Gửi chồng yêu dấu của em,
Không tính thư này thì em đã viết cho anh mười một lá thư rồi. Nhưng anh sẽ chẳng nhận được đâu vì em chẳng bao giờ gửi đi. Ai cũng bảo rằng, “Phấn chấn lên, chỉ viết những gì vui vẻ thôi, viết những lá thư tích cực thôi.” Em biết, em biết chứ. Nhưng sẽ chẳng hiệu quả đâu. Tại sao bây giờ em phải nói dối anh? Trước giờ em chưa từng nói dối anh.
Và đây là lá thư thứ mười hai. Lá thư trung thực. Mặc kệ các nhà kiểm duyệt nhíu mày, lắc đầu và cắt bỏ hết đi cũng được. Em chẳng quan tâm nữa.
Em không thể tiếp tục nữa. Em thấy anh ở khắp nơi, anh hiện diện trên mọi ngả đường em đi, đến đâu em cũng trông thấy bóng hình anh. Chúa không hề muốn chuyện này xảy ra với bất kỳ ai, quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc. Chúa không hề muốn đôi mắt em phải rơi lệ nhiều đến thế. Người không hề muốn trái tim em, tâm hồn em phải đớn đau nhiều đến thế. Người không thể xoa dịu nỗi đau, hoặc là Người muốn chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn.
Khi em ngồi xuống bàn ăn, em thấy anh ngồi ngay đối diện, nhưng anh chẳng nói gì với em, chúng ta không nói chuyện với nhau. Em van xin anh, em van xin nhưng anh chẳng nói gì. Khi em bước chân xuống phố, cánh tay trái của em trống rỗng và cô độc biết bao. Ngọn gió lạnh lẽo thốc ra từ góc phố và em cảm thấy ở phía ấy là vực sâu hun hút. Khi em đi mua sắm tại A &P, em quay lại và đưa anh mang giúp những gói đồ em mua, để rồi nhận ra rằng anh không còn ở bên em nữa. Em cứ đứng nguyên đó, đống đồ trên tay em cứ chìa mãi ra trên sàn nhà trống vắng.
Và khi em mang những tờ báo ngày Chủ nhật vào nhà, những mẩu truyện tranh vui nhộn luôn nằm trên trang nhất… Tại sao chúng luôn phải nằm trên trang nhất? Nhưng chẳng còn ai đó hay giật lấy chúng, như đã từng làm, rồi cắt cắt xé xé khắp các phía trang báo để lấy mấy cái truyện ấy ra nữa. Chẳng còn ai đó để nghe em gắt lên, như em hay làm mỗi ngày Chủ nhật. “Chờ đã, anh không chờ được à? Chờ đã. Anh bao nhiêu tuổi rồi hả, mười hai à?” Chúng nằm yên đó, khắp căn hộ này. Chẳng còn ai muốn đọc truyện cười nữa, sáng nào em cũng ngồi ôm lấy chúng, đợi chờ, nhưng chẳng còn ai giật chúng khỏi tay em nữa, chẳng còn ai cười khúc khích như thằng bé ở góc phố, chẳng còn ai giấu mặt phía sau những tờ báo. Cuối cùng em buộc phải đốt hết chúng đi, vì truyện cười không nên làm ta buồn đến thế, lẽ ra chúng phải khiến ta hạnh phúc. Thế rồi em thấy hối hận (“Nhỡ đâu anh ấy có thể bước ra từ phòng ngủ, sáng nay anh ấy chỉ ngủ quá giấc thôi.”) nhưng giờ thì không thể lấy lại được nữa rồi. Em vội vã chạy xuống tầng hầm, nhưng quá trễ mất rồi, chúng đã cháy thành tro trong lò.
Anh hiện diện ở khắp nơi, nhưng cũng chẳng ở đâu cả. Em không thể tiếp tục được nữa. Em không muốn trở thành vợ của một người hùng. Em chỉ muốn là vợ của Bucky. Nhưng họ sẽ không để em toại nguyện. Em có thể làm gì đây, em sẽ sống tiếp thế nào đây? Nói cho em biết đi, ôi hãy nói cho em biết đi, tình yêu của em, cho em biết đi, nhanh lên, vì em không thể chịu đựng lâu hơn được nữa.
Sharon.
… Em đã làm theo lời khuyên của anh mà nộp đơn đi xin việc. Họ hỏi em làm được gì. Em nói với họ, “Chẳng gì cả.” Họ hỏi em muốn làm gì. Em nói với họ, “Gì cũng được.” Em bảo họ em muốn làm việc ở nơi nào ầm ĩ nhất, ánh sáng chói gắt nhất, nhiều máy móc nhất và đông người nhất. Họ không hỏi em tại sao. Họ chỉ nhìn em và dường như họ hiểu…
… Nơi này như một thế giới mới, lạ lùng, nhưng nó giúp em không nghĩ về anh. Âm thanh loảng xoảng giúp em không thể nghe thấy tên anh. Ánh sáng chói gắt giúp em không thể nhìn thấy gương mặt anh. Đó là điều em muốn. Chúng ta sẽ đợi chờ cuộc chiến này kết thúc theo cách đó, em và anh. Chúng ta sẽ đánh lừa tất cả…
… Bây giờ em là một cỗ máy rồi. Không cảm xúc, không suy nghĩ, không đau đớn. Suốt ngày dài em tê liệt vì tiếng ồn, quá ầm ĩ đến mức không còn đau đớn. Suốt đêm dài em tê liệt vì kiệt sức, quá mệt mỏi đến mức chẳng còn đớn đau. Nhìn em cũng chẳng khác gì một cỗ máy. Chiếc mặt nạ bảo hộ đen ngòm ngăn cản anh nhìn thấy gương mặt em. Chiếc mũ trùm bằng nhôm ngăn cản anh nhìn thấy mái tóc em. Đôi găng tay sắt nặng nề ngăn cản anh nhìn thấy bàn tay em. Mặc cả bộ đồ bảo hộ, anh không thể nói em là phụ nữ nữa đâu. Người ta đều cười nhạo em bởi vì em đã mặc váy vào ngày đầu tiên đi làm. Em là người duy nhất trong cả nhà máy này mặc váy. Đám đàn ông hỏi nhau, “Đã bao giờ tôi từng thấy một người trong số họ chưa nhỉ?” Và rồi họ nói, “Đó là một cô gái, cậu nhớ không. Một trong những thứ mềm mại họ từng mặc trước chiến tranh.” Và rồi họ nói, “Chúng để làm gì nhỉ? Tôi quên rồi.”
Ít nhất thì em cũng không đau đớn.
Và thời gian thì luôn ủng hộ em. Ủng hộ chúng ta. Mỗi ngày trôi qua là cuộc chiến lại kéo dài thêm một ngày; nhưng đồng thời mỗi ngày trôi qua cuộc chiến cũng lại rút ngắn đi một ngày. Liệu anh có nghĩ rằng cuộc chiến đã trôi qua một nửa thời gian mà chẳng ai nhận thấy? Hãy nói rằng em đúng đi, hãy nói đi! Có thể đó là ngày hôm qua, thậm chí có thể là ngày hôm kia.
Từng có một thứ gọi là Hòa bình. Anh còn nhớ không? Còn nhớ không? Đã lâu lắm rồi và xa lắm rồi…
… Chị đồng nghiệp của em trông cũng giống cỗ máy như em, nhưng chị ấy vẫn còn giống một cô gái, rất là giống. (Dù em nghĩ rằng chị ấy chẳng hề biết đau đớn là gì.) Chị ấy yêu nhưng không để mình bị tổn thương. Em không biết chị ấy đã làm thế nào, nhưng chị ấy là người có nguyên tắc. “Như việc băng qua đường vậy thôi,” chị ấy nói. “Đi thật nhanh, tránh thật nhiều, và bạn sẽ không bị đâm.” Chị ấy có mái tóc màu đỏ sẫm. Em đã từng thấy mái tóc ấy trên phố, trên đường về nhà, và vì nó mà người ta gọi chị ấy là Rusty. Nếu anh gọi chị ấy bằng tên họ chính xác, chị ấy sẽ chẳng nhận ra nữa đâu, chị ấy còn chẳng biết đó là tên mình. “Không biết họ gọi ai vậy nhỉ,” chị ấy nói vậy. Em đã theo dõi chị ấy. Mỗi bộ váy thường mặc khoảng một tuần. “Các cửa hàng giờ đây đều cho thuê một tuần,” chị ấy nói. “Mặc lâu hơn làm gì chứ? Chúng sẽ bị mòn mất thôi.” Những ngày thứ Tư dường như là ngày chị ấy “mang váy cũ ra cửa hàng đổi lấy váy mới”. Đừng hỏi em tại sao. Đều đặn cứ vào thứ Tư hàng tuần là chị ấy đều diện bộ váy mới theo kiểu “dùng thử không thích thì đổi lại”. Em lúc nào cũng nghe nói về chúng suốt, kể cả trong bữa ăn trưa.
Bây giờ chị ấy có người mới rồi. Anh ta chờ chị ấy từ ngoài cổng, khi chị ấy đang rời khỏi nhà máy cùng một đám đông…
Khi chị trông thấy anh bị bao vây, bị tách khỏi phần còn lại của đám đông, và thực sự đang cầu khẩn chị gọi tên mình, chị đã ném cho anh một sợi dây thừng. Chị thực sự đã trao cho anh một sợi thòng lọng. Dụ anh bước vào và chính chị là người thắt nút.
“Em biết gì không?” Anh hỏi. Một câu hỏi không được hiểu theo nghĩa đen. Anh không quan tâm đến điều chị nghĩ.
“Anh biết gì không?” Chị đáp. Chị cũng chẳng quan tâm đến điều anh nghĩ.
Anh nghiêng mũ, cái phong tục từ thời trước chiến tranh lạc hậu, đã bị lãng quên trong giới này, nhưng nó khiến chị vui. Gần như được hôn tay vậy.
Chị cắm cúi đi tiếp, anh rảo bước bên cạnh, nhanh nhảu tìm một quán nào đó để ngồi.
Vẻ nghiêm trang, màu mè thậm chí còn lạc hậu hơn cả hành vi nghiêng mũ. Chắc cũng gần giống động tác nhún gối chào.
Chẳng ai đùa cợt, trêu ghẹo ai. Chẳng có thời gian, phải vào ngay vấn đề.
“Anh định đưa em đi đâu à?” Chị muốn biết.
“Em chọn quán đi.”
Chị chọn. “Được rồi. Quán Harry’s, gần quảng trường.” Và rồi, như thể muốn tránh lăn tăn về tài chính, chị nói thêm, “Đừng có chi quá đà đấy nhé. Em sẽ chọn quán Dutch nếu anh thấy ngại; em kiếm được chín mươi đô la mỗi tuần, và cái thứ chết tiệt ấy đang khiến em vướng quá. Em toàn phải nhét chúng xuống dưới đệm hàng đêm ấy.”
“Ai nói là anh ngại chứ?” Anh đáp. “Chỉ là vì anh muốn…”
“Ai vào đó trông cũng giống chúng ta hết. Ta nên làm gì nhỉ, thay đồ à? Đang có chiến tranh mà.”
Trên đường đi, anh nói, “Bạn em tối nay đâu rồi?”
Chị đáp, “Ồ, cô ấy hả?” Rồi nói thêm, “Anh để ý tới cô ấy à?”
“Chỉ vì cô ấy hay đi cùng em thôi,” anh đáp ngay.
“Anh không lôi cô ấy ra ngoài được đâu,” chị nói. “Cô ấy là một trong số các góa phụ chiến tranh. Ở lì trong phòng suốt buổi tối. Anh phải gặp cô ấy. Thậm chí cô ấy còn đổi sang mặc váy khi quay về nhà nữa cơ.”
Họ đến phòng ăn tối và khiêu vũ của quán Harry’s, và phải chen lấn đến bàn ăn của mình. Họ phải dùng bàn cùng một cặp đôi khác, nhưng cho dù khuỷu tay họ có va vào nhau và làn khói thuốc phả vào mặt nhau, thì hai cặp chẳng hề nói chuyện với nhau, hoàn toàn chỉ biết đến mình, như thể họ cách xa nhau hàng ngàn dặm. Chẳng ai tồn tại trong thế giới của ai.
Họ uống rượu khai vị. Họ giới thiệu tên tuổi với nhau. Anh bảo chị, tên anh là Joe Morris.
“Gọi tiếp rượu đi,” anh nói, khi giai đoạn này đã qua.
“Anh định chuốc cho em say, hay anh muốn em vẫn còn tỉnh táo? Chẳng tạo ra sự khác biệt nào đâu, vì em chỉ có thể dễ dãi khi em biết rõ mình đang làm gì.” Họ uống thêm rượu. Rồi chị nói, “Vận động chút đi anh. Như thế sẽ giúp giã rượu.”
Họ đứng dậy và bước ra sàn nhảy. Bạn có thể thấy những ánh đèn đôi khi lướt qua dưới chân họ, nhưng chỉ trong thoáng chốc.
Thế kỷ mười tám rộ lên điệu nhảy minuet. Thế kỷ mười chín là điệu valse. Những năm 1940 đến cùng những cơn cuồng sảng rượu cấp[*], có thể tự xuất hiện rồi dịu đi, không cần sự can thiệp của áo bó hay nhân viên y tế.
Cuồng sảng rượu cấp: Trạng thái mê sảng thường xảy ra khi người nghiện rượu nặng ngưng uống rượu. Biểu hiện của nó là lú lẫn, mất phương hướng, ảo giác, cảm xúc thất thường cũng như bộc phát hành vi ngang ngạnh hoặc bạo lực.
Anh mở rộng chân rồi đẩy chị ra xa, giống như thùng thư tuột xuống máng trượt; hãm rồi thình lình kéo giật chị lại, còn chị - thật kỳ diệu - lại vững chãi đứng thẳng trước mặt anh. Anh cúi xuống vác chị lăn tròn trên lưng, từ trái sang phải, rồi thả xuống sàn.
Chẳng ai va chạm với ai. Mà nếu có chăng nữa, họ cũng chỉ xem như một bước nhảy nữa, bạn không thể nói đó là lỗi hay là cố tình. Ngoại trừ những tai nạn trông có thể vui hơn một chút.
Họ nhảy xong và khen ngợi lẫn nhau.
“Anh nhảy giỏi lắm,” chị nói.
“Em cũng khá mà,” anh nói.
Họ gọi thêm hai ly rượu nữa. Sau đó mỗi người ăn một chiếc bánh sandwich để làm rượu dịu bớt. Thế rồi theo thông lệ của căn phòng này, hai người nhảy một lượt cuối. Họ đứng dậy cùng nhau bước ra. Hai người đã tận hưởng một buổi tối tĩnh lặng, dễ chịu và trọn vẹn trong thời chiến. Có thể hơi buồn tẻ một chút, không có đánh đấm nhau hay gì hết.
Anh cùng chị đi bộ về căn hộ chung cư của chị.
Đến nơi anh buông lơi vòng tay, bỏ mặc cánh tay chị chơi vơi trong không gian trống rỗng. “Anh sẽ gặp lại em,” anh nói.
Chị ném cho anh cái nhìn trống rỗng. Không một ánh mắt nào phẫn uất nhiều bằng ánh mắt cực kỳ hoang mang, không hiểu nổi.
“Vậy cả buổi tối nay là vì cái gì kia chứ? Chỉ là tình cảm chị em trong sáng thôi à?”
Anh mất một lúc mới trả lời, nhìn thẳng vào mắt chị một lúc, như thể đang tự hỏi chị sẽ tiếp nhận câu trả lời của anh thế nào. Anh mỉm cười với chị, nụ cười có sự pha trộn giữa vô tư và bẽn lẽn.
“Anh muốn được gặp cô bạn của em,” anh nói.
Tiếng chị đóng sầm cửa lại như thể tiếng nổ của vỏ đạn.
Anh rút một chân khỏi ngưỡng cửa, nhưng đó là cử động duy nhất của anh. Như thể anh đã đọc được chính xác những suy tư thầm kín của chị, chỉ với một ánh nhìn.
Cánh cửa lại mở ra. Anh vẫn đứng đó. Tiếng cười the thé của chị như xé tan màn đêm. Chị chìa tay ra, như một biểu hiện của tình bạn.
“Em không bao giờ buồn bất kỳ chuyện gì quá ba mươi giây. Đêm mai đến nhé. Em sẽ hẹn cô ấy cho anh.”
Tối hôm sau chị nói với Sharon, vào khoảng tám giờ kém mười lăm. “Xuống nhà vào phòng khách nhé, chị muốn em giúp chị một việc.” Chị nắm chặt cánh tay cô, cố gắng đẩy cô về phía trước bằng sức mạnh của một cái cối xay gió.
“Gì thế?” Sharon hỏi.
“Chị muốn em gặp một người bạn của chị.”
“Cô ta không tự lên đây được à? Có chuyện gì sao?”
“Là đàn ông em ơi, một anh chàng.”
Sharon rụt tay về, cố gắng cưỡng lại. Chị không thể làm cô nhúc nhích thêm nữa.
“Thôi mà,” Rusty van xin. “Chị muốn em giúp chị, giúp chị đi, đi mà.” Hai tay chị giơ lên đầy hào hứng. Rồi chị kéo ghế ra giữa phòng, đặt tay lên vai Sharon, ấn cô ngồi xuống ghế, như thể phải làm theo cách ấy cô mới chịu lắng nghe. Rồi chị kéo một chiếc ghế khác ra, dành cho chính mình, đặt đối diện chiếc ghế thứ nhất.
Chị rướn người về phía trước với sự tò mò mãnh liệt, hai bàn tay đặt lên đầu gối, hai khuỷu tay khuỳnh sang hai bên.
“Nghe này, em quý chị, đúng không?”
“Phải, em quý chị,” Sharon đáp, có phần hơi bối rối, như thể nhận ra là nếu cô tự thú lần này thì có thể sẽ phải tự thú tiếp những lần sau.
“Thế thì giúp chị một chuyện, thoát khỏi một tình huống khó khăn được không?” Và như thể để gây tác động lên câu trả lời, chị ranh mãnh nói thêm, “Nếu đổi lại người hỏi là em thì chị sẽ giúp ngay mà không nề hà.”
“Tình huống khó khăn như thế nào?”
Rusty hạ giọng xuống thành lời thì thầm khàn khàn, cho dù kể cả nãy giờ chắc chắn chẳng có ma nào nghe lén. Tuy nhiên, sự hồi hộp lại tăng lên.
“Dạo này chị đang qua lại với một anh chàng,” chị nói the thé, hai tay hoa lên như thể đánh tín hiệu. “Anh ấy là một chàng trai tốt, chẳng có gì để chê. Chỉ là tối nay chị… à, chị có những thu xếp khác. Hiện anh ấy đang đợi chị dưới kia, và chị không muốn làm anh ấy thất vọng.” Chị nắm lấy một bàn tay của Sharon, vỗ vỗ mu bàn tay ra chiều nịnh nọt. “Cắt đuôi anh ấy hộ chị với, chỉ tối nay thôi. Chị có hẹn với người khác mất rồi, và chị không thể hủy nó được. Chị ước gì mình có thể, nhưng không được.”
“Sao chị không tự đi mà nói với người ta?”
“Chị không muốn làm theo cách đó. Chị không muốn làm tổn thương những cảm xúc của anh ấy. Em thay chị đi chơi với anh ấy nhé. Giúp chị đi, nhé?”
Sharon đứng dậy, bước vòng ra phía sau ghế. “Em kết hôn rồi. Em không…”
Rusty liếc mắt, như thể muốn bày tỏ sự khó chịu thực sự. “Việc này chẳng liên quan gì. Có phải là hẹn hò đâu. Chị không bảo em đi hẹn hò. Anh chàng tội nghiệp ấy lúc nào cũng chỉ có một mình. Chỉ là tình bạn thôi mà. Em không cần phải quan tâm đến anh ấy. Em không thể dành thời gian giúp chị được à? Em chỉ cần đi với anh ấy nửa tiếng rồi về thôi.” Chị giơ cả hai tay lên cao quá đầu, như thể một kết thúc kịch tính.
“Em không thích ý tưởng này,” Sharon nói, nheo mắt chìm trong suy tư. “Suốt thời gian Bucky đi vắng, em chưa từng làm chuyện đó. Bây giờ em cũng sẽ không bắt đầu làm thế. Em không hiểu sao mình lại đồng ý để chị dụ…”
“Có sao đâu chứ, em không tin tưởng bản thân mình à?” Rusty không thể ngăn mình tung ra những lời nhạo báng. “Được rồi,” chị nói, không cho cô thời gian để đáp lại. “Được rồi.” Bàn tay chị lại có thêm một cử chỉ quyết liệt nữa, lần này là ngay trước trán, như thể muốn xua đuổi đi điều gì đó. “Chị em mình không nói về chuyện này nữa. Chủ đề này kết thúc rồi. Sẽ không nói một câu nào nữa. Quên hết những gì chị đã hỏi em đi.”
Chị lẳng hai cái ghế vào chỗ của chúng, sắc mặt của chị lúc này là sắc mặt của người hoàn toàn vỡ mộng, nhưng cũng vô cùng nhẫn nại. “Chỉ muốn nói với em thế này,” chị nói. “Bản chất con người nhộn thật đấy. Em chọn một cô gái làm bạn. Em rèn cặp cho cô ấy tại nhà máy. Em bênh vực khi cô ấy bị tên quản đốc mắng mỏ. Em ở chung phòng với cô ấy. Em làm tất cả mọi thứ có thể. Thế nhưng điều nhỏ bé đầu tiên em đề nghị…” Và chị nhanh chóng gạt đi hết bất kỳ lời xoa dịu nào sắp nghe, cho dù đến lúc ấy chẳng có sự xoa dịu nào, rồi kết luận, “Thôi bỏ đi. Quên hết những gì chị vừa nói đi.”
Sharon lắc đầu trong tuyệt vọng. Cô thở dài thườn thượt. Cô nhìn chị thật lạ lùng. Cuối cùng cô bước đến phía sau kẻ tử vì đạo kia, khẽ chạm lên vai chị.
“Vì Chúa, nếu chị xem đó là chuyện lớn… Được rồi, em sẽ đi. Chị và những rắc rối xã hội của chị.”
Ngay lập tức, lòng đầy biết ơn, Rusty lao vào chuẩn bị và hỗ trợ, không phí thời gian vào bất kỳ giai đoạn trung gian nào. “Được rồi, cái này được không? Cái này thì sao, em muốn mặc bộ này không?” Chị nhảy múa xung quanh cô mấy vòng, cố gắng trở nên thật sự hữu ích, thật sự nhanh nhảu. “Muốn dùng ít son bóng mới của chị không?” Chị cố gắng thoa nó cho cô, nhưng Sharon khéo léo ngoảnh mặt đi.
“Được rồi, đi thôi, chị sẽ đưa em xuống và giới thiệu em.” Chị hối thúc Sharon ra ngoài phòng trước mình, như thể sợ rằng cô sẽ đổi ý thì hỏng.
Anh ta đang ngồi trong căn phòng dưới nhà nghe đài, cố gắng lờ đi một người đàn ông khác, đang đợi chờ cô gái nào đấy trong cùng căn nhà đó, vào đúng lúc đó.
Anh ta đứng dậy. Trông anh ta không tệ như cô lo ngại.
Rusty giới thiệu vắn tắt họ với nhau, át tiếng đài.
“Joe Morris, đây là Sharon Paige.”
“Phu nhân Sharon Paige,” Sharon sửa lại, lặng lẽ nhưng kiên quyết.
Anh ta ném cho cô một ánh nhìn lạ lùng mà cô không tài nào hiểu nổi. Dù là gì đi nữa, cô chắc chắn nó không phải là ánh mắt thất vọng. Bạn có thể nói, gần như trong ánh mắt ấy tiềm ẩn sự thỏa mãn đáng sợ.
Rusty vỗ lên lưng cả hai người, mạnh nhẹ không đều nhau. “Được rồi, hai người đi với nhau nhé,” chị nói. “Đừng chờ chị.”
“Cô không phiền nếu đi bộ chứ?” Anh ta kính cẩn hỏi Sharon.
Sự chấp nhận của cô gần như xuất phát từ sự thúc đẩy mạnh mẽ trong tính cách của Rusty, mà anh ta không thể nhìn ra từ sau lưng chị. Cô không trả lời ngay, mà quay lưng bước vào sảnh, thay lời đồng ý.
Anh ta đi theo, Rusty đứng lại ở phía sau.
Tuy nhiên, sau khi anh ta đã bước qua ngưỡng cửa, chị gọi anh ta nán lại một lúc bằng tiếng huýt sáo kín đáo nhưng sắc lạnh. Anh ta quay lại nơi chị đang chờ, và họ đứng đó, trán chị gần như chạm vào cằm anh ta, họ đang đứng quá gần nhau.
“Quà đền bù đâu?” Chị thì thầm.
Không nói một lời, anh ta lấy từ túi áo ra thứ gì đó, mà Sharon không thể nhìn thấy từ chỗ đang đứng. Anh ta xé lớp bọc ngoài, dúi nó vào bàn tay đang chờ của Rusty.
Chị không nhìn xuống, cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên. Bàn tay chị nắm lại như một con bạch tuộc nhỏ hồng hào, phàm ăn đang nhai cái gì đó.
Chị nháy mắt lạ lùng với anh ta.
Anh ta cũng nháy mắt đáp lại.
Không hiểu sao, ẩn trong từng cái nháy mắt là chút gì đó máu lạnh, thay vì sự vô tư, thoải mái mà những cái nháy mắt cần phải có.
Chị suồng sã đấm thùm thụp vào ngực anh ta bằng mu bàn tay.
“Đừng để em ấy về khuya quá đấy,” chị cười khúc khích.
Hai người tới một nơi được chiếu sáng rực rỡ. Khi họ đến nơi, quầng sáng màu cam phủ trùm lên họ, chậm rãi đi theo họ, gần như chẳng tốn chút công sức nào. Vỉa hè đầy chật người kéo họ trôi theo như thể đang ở trên băng chuyền.
Cô chẳng biết phải nói gì với anh ta, thế nên cô im lặng. Không biết có phải vì cùng lý do không, mà anh ta cũng chẳng nói gì với cô. Cô quyết định đợi anh ta nói trước.
“Cô có muốn uống gì không?”
“Tôi không uống gì hết,” cô nói mà không nhìn anh ta.
“Không. Ý tôi là uống soda hay nước cam ấy. Tôi không mời cô thứ gì khác đâu.”
“Không, cảm ơn. Tôi vừa ăn tối xong.”
Hai người tiếp tục bước giữa đám đông, như thể họ chẳng biết phải làm gì với bản thân.
Một mái hiên, toàn bộ phần dưới mái lắp các bóng đèn thắp sáng trông như đầu đinh, đang trôi về phía họ.
“Cô có muốn đi xem phim không?”
“Không!” Cô đáp, lần này rất dứt khoát. “Không… toàn phim về chiến tranh thôi.”
“Tôi hiểu,” anh ta chỉ nói có thế.
Cô có chút hối hận. Một chút thôi. “Đừng để tôi làm hỏng buổi tối của anh. Sao anh không đi và làm cái gì đó anh thích?”
“Tôi đang làm đúng điều tôi muốn,” anh ta trấn an cô.
Cô không thể nghĩ ra được bất kỳ câu nào đáp lại. Dường như câu nói này chỉ đứng một mình.
Họ tiếp tục bước đi.
“Anh ấy đang tham chiến đúng không?”
“Chồng tôi. Vâng.” Cô nghĩ, tại sao anh lại không?
Anh ta nói, “Tôi biết đúng lúc này cô đang nghĩ gì. ‘Tại sao anh thì không?’.”
Cô khéo léo thừa nhận bằng cách giữ im lặng.
“Tôi đã thử ba lần rồi. Còn làm được gì nữa chứ?”
Cô chẳng nói gì.
“Và tôi biết cô nghĩ gì cả lúc này nữa: ‘Bọn họ toàn nói thế mà.’”
Lần này, không cố ý, nhưng ngay lập tức cô quay sang nhìn anh ta một lúc. Một lần nữa lại là sự thừa nhận khéo léo.
Anh ta sờ tay vào túi sau. “Nhìn này, tôi sẽ cho cô xem thẻ phân loại của tôi.”
Cô xua tay tỏ ý không cần. Anh ta lại đọc được suy nghĩ của cô. “Tôi biết, cô không quan tâm.”
Nhưng anh ta vẫn lấy nó ra cho cô xem. Cô không nhìn vào nó. Cuối cùng anh ta cất thẻ đi.
“Tôi bị bệnh viêm phổi,” anh ta nói. Rồi anh ta mỉm cười và hỏi, “Giờ cô có sợ đi bộ cùng tôi không?”
“Không,” cô đáp. “Không. Tất nhiên là không.” Và cô thực sự nghĩ thế. Nhưng đột nhiên, và ngay bản thân cô cũng không hiểu nó đến với mình như thế nào, bỗng cô nhận thức được rằng mình đang ở sai vị trí. Nếu bây giờ cô bỏ rơi anh ta, quay lưng đi và trở về nhà, thì chính cô mới bị mang tiếng, chứ không phải anh ta. Phần lớn quyền tự do hành động của cô đã bị tước bỏ một cách tinh tế bởi vài nhận xét vô hại từ nãy tới giờ.
Tuy nhiên, cô đã bắt đầu cảm thấy có chút cảm thông với anh ta. Bản thân cô vẫn chưa nhận ra điều đó, nhưng nó đã bắt đầu. Và một điều không tránh khỏi, lòng thương xót luôn là sự khởi đầu của…
Anh ta nói, “À mà cô biết đấy, cô không phải sợ tôi còn vì một lý do nữa.”
“Lý do nào cơ?”
“Ồ, cô hiểu ý tôi mà. Nếu ở vào vị trí của tôi, một anh chàng sẽ tự xem mình may mắn khi chỉ đứng ngoài nhìn cuộc chiến, anh ta sẽ không cố gắng để…” Nói rồi anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, thậm chí còn tỏ ra vui vẻ, rồi mỉm cười.
Thế nên cô cũng mỉm cười đáp lại. Trao cho nhau một nụ cười thôi mà, có gì đâu. Mày không thể cứ sắt đá như thế. Ngay cả Buck cũng sẽ chẳng quan tâm đến mày nữa nếu mày cứ như vậy.
Họ đã đến gần công viên, phía đối diện.
“Có chiếc ghế đá đằng kia,” anh ta nói. “Chúng ta qua đó ngồi chứ?”
“Tôi sẽ không ngồi trong công viên đâu,” cô cảnh báo anh ta.
“Không, chỉ ngồi ngoài công viên thôi mà, chỗ dưới ánh đèn đằng kia. Ngồi nghỉ một lúc thôi.”
Anh ta bị bệnh mà, cô tự nhắc mình. Có thể đi bộ khiến anh ta mệt. Có hại gì đâu cơ chứ?
Họ bước đến chiếc ghế đá và ngồi xuống, phía dưới những chùm tia sáng vòng cung màu trắng pha tím nhỏ như kim đang phai màu.
“Tôi phải về sớm đấy,” cô bảo anh ta.
Mình sẽ đứng dậy trong vòng ba phút, cô tự hứa với mình, và ra về.
“Kể cho tôi nghe về anh ấy đi,” anh ta nói.
“Anh muốn biết điều gì?”
“A, mọi thứ. Như anh ấy làm gì, anh ấy nói gì, anh ấy thích gì…”
Cô cất tấm ảnh đi. “Mấy giờ rồi nhỉ?” Cô thở dài hạnh phúc. “Chắc phải gần mười giờ rồi.” Cô chưa từng cảm thấy hạnh phúc đến thế, cô chưa từng cảm thấy bình yên đến thế kể từ khi chiến tranh bắt đầu.
Anh ta xem đồng hồ, lặng lẽ đáp, “Mười hai giờ năm phút.”
Họ đã ngồi đó suốt ba tiếng rưỡi.
Anh ta đang đợi cô ở đó, trên chiếc ghế đá của chúng mình - họ gọi nó như thế, bây giờ nó là ghế đá của “chúng mình” - dưới chùm tia sáng vòng cung có màu hoa phong lan sáng rực rỡ. Cô vội vã bước đi, cô chạy một chút băng qua đường để đến nhanh hơn.
Anh ta đứng dậy, chìa tay ra, chờ đợi bàn tay cô. Họ bắt tay nhau.
“Chào Joe.”
“Chào Sharon.”
Họ cùng ngồi xuống, cạnh nhau, giống như những người bạn cũ. Cánh tay anh ta đặt trên thành ghế đá, nhưng không choàng qua vai mà duỗi thẳng tay sau lưng cô, cánh tay cứ thế nằm bất động trên thành ghế đá.
“Hôm nay tôi nhận được một lá thư nữa của anh ấy,” cô hạnh phúc thú nhận. “Tôi không thể đợi được nên phải mang đến đây cho anh xem.”
“Đọc cho tôi nghe đi,” anh ta nói thoải mái, “trong khi tôi châm thuốc cho hai ta.”
Cô chỉ bỏ đi vài đoạn ngắn vì chúng quá riêng tư. Với từng lá thư tiếp nối nhau, những đoạn cô bỏ không đọc ngày càng ít hơn.
“Tôi gần như đã hiểu rõ con người anh ấy,” anh ta nói, sau khi cô đã đọc xong. “Tôi gần như bắt đầu cảm thấy muốn có anh ấy làm anh trai.”
“Tôi tự hỏi anh ấy sẽ nói gì nếu biết tôi đọc thư cho anh nghe?”
“Đừng nói với anh ấy,” anh ta lại nói, như từng nói trước kia. “Làm thế có thế tiết lộ nhiều chuyện. Em lẫn tôi đều biết rằng việc này chẳng có hại gì cả, nhưng nó có thể khiến cho những lá thư của anh ấy mất đi sự tự nhiên, mất đi cái…” Anh ta bỏ lửng câu nói.
“Anh không nghĩ làm thế là sai trái, đúng không?”
“Còn em thì sao?”
“Không,” cô sôi nổi đáp. “Không. Ôi Joe, anh chẳng khác gì thần may mắn đối với tôi. Anh không biết anh đã làm được gì cho tôi đâu. Anh đã khiến những giờ khắc trôi qua thật… Bất kỳ lúc nào ở bên anh tôi đều rất hạnh phúc. Chỉ cần có thể nói chuyện với anh như tôi đang làm, đọc cho anh nghe thư của anh ấy, cũng mang anh ấy đến gần tôi hơn. Thậm chí có lúc tôi còn hơi lẫn lộn, tôi nhầm anh là anh ấy và… anh ấy là anh.” Cô bật cười hơi ngượng ngùng.
“Tôi cũng rất hạnh phúc khi ở bên em. Rất có ý nghĩa với tôi. Thật khó giải thích chuyện này, nhưng tôi cũng vui lây với anh ấy, tôi được phép chia sẻ… những thứ mà tôi chưa từng có, và sẽ chẳng bao giờ có. Một người vợ, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một ai đó của riêng mình để quan tâm…”
“Hai chúng ta là những người đang quá hạnh phúc, phải vậy không?” Cô suy tư.
“Đọc cho tôi nghe đi,” anh ta nói, “trong khi tôi châm thuốc.”
Cô xé phong bì, mở nó ra, nghiêng nó ra phía có ánh sáng. Thế rồi chẳng gì xảy ra nữa.
“Có chuyện gì thế?” Anh ta nói. “Sao em không đọc?”
“Tôi không biết,” cô tuyệt vọng đáp. Nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra.
“Có chữ nào em không đọc được à? Anh ấy có nói gì về tôi không?”
“Không,” cô đáp. “Tôi chưa hề nói với anh ấy về anh.”
Lá thư rơi xuống đất, tách ra thành mấy mảnh giấy khác nhau dưới chân cô. Ngay cả từ vị trí ấy, dưới ánh sáng rực rỡ, vẫn có thể nhìn thấy lời chào đầu thư. Gửi bà xã bé bỏng yêu dấu của anh.
“Chuyện gì thế?” Anh ta hỏi. “Vì sao em khóc?”
Một tiếng nức nở đau đớn bật ra. “Bởi vì… tự dưng… em không còn quan tâm đến những lá thư của anh ấy nữa. Em không biết đã xảy ra chuyện gì! Em không còn thích đọc thư… hay thậm chí là nhận thư nữa. Đến cái công viên này, ngồi bên anh, nó… nó…”
“Làm sao?” Anh ta khuyến khích cô. “Làm sao?”
Cô ép hai bàn tay lên trán trong nỗi chán chường. “Em không còn yêu anh ấy nữa. Mà em yêu anh. Ôi, Joe, đã xảy ra chuyện gì với em thế? Em đã gặp gỡ anh quá thường xuyên, trong khi đã quá lâu rồi em chưa gặp anh ấy. Hai người đã đổi chỗ cho nhau. Có chuyện không ổn rồi. Em không muốn vậy, nhưng… bây giờ anh là anh ấy, và anh ấy là anh.” Người cô run bắn lên không kiểm soát được. “Em đang ngồi đây bên tình yêu của em trên ghế đá công viên, nhưng em lại không ngừng nhận thư từ một kẻ xa lạ, mặc quân phục, ở nơi trú quân thật xa xôi.”
Anh ta vòng tay ôm lấy thân hình run rẩy của cô, cố gắng an ủi cô. “Chúng ta sẽ làm gì đây? Tôi có nên đứng lên và bỏ đi không? Tôi có nên bước đi, đi thật xa và chẳng bao giờ đến gần em nữa không? Em chỉ cần nói một lời thôi, và tôi sẽ đi luôn.”
Cô bật khóc tức tưởi. Cả hai bàn tay cô bấu chặt vào lưng anh ta.
“Không! Không! Joe, đừng bỏ em. Em không thể chịu đựng được khi thiếu anh. Anh là tất cả những gì em có lúc này. Nếu anh bỏ đi em sẽ chẳng còn gì hết, vì em không còn anh ấy nữa.”
“Anh muốn có em,” anh ta nói như nghẹt thở, “anh không thể cưỡng lại ham muốn đó được.”
“Đừng cưỡng lại nó. Đừng. Em không muốn anh cưỡng lại. Bản thân em cũng không thể… Ôi, em đây mà…”
Môi họ dán chặt vào nhau trong nụ hôn đầu. Họ tựa sát vào nhau như thể bị mất thăng bằng. Màn đêm như lộn nhào xung quanh họ, cả vòm trời lẫn những vì sao.
Chỉ là vô tình, nhưng đôi bàn chân cô trên mặt đất, vốn đang dịch chuyển theo sự háo hức với những cái vuốt ve của anh ta, giờ như cắm cọc xuống đất, giẫm mạnh lên lá thư, giày xéo lên nó.
Dòng chữ “Gửi bà xã… của anh” hiện ra, bị nghiền nát dưới gót giày của cô.
Bucky, anh yêu,
Em xin lỗi vì tuần trước đã không biên thư cho anh, nhưng rồi cứ chuyện này tiếp chuyện kia nên…
Thật sự chẳng có tin gì mới để báo cho anh. Mọi thứ vẫn đang diễn ra như thường lệ, chẳng có gì thay đổi…
Thời tiết dạo này rất dễ chịu, bọn em cảm thấy thực sự thoải mái…
Em phải làm việc đây, xe đưa đón nhân viên đã đến đón em và Rusty rồi. Em sẽ viết nhiều hơn lần sau nhé, anh yêu.
Tình yêu của em, Sharon.
Anh nhìn lá thư thứ hai với ánh mắt tò mò. Nó nằm lẫn trong đống thư của cô. “Gửi anh lính,” nó bắt đầu như thế. Và rồi:
Bởi vì vẫn chưa ai nói cho anh biết, thế nên tôi cho rằng mình sẽ là người làm chuyện đó. Và trong trường hợp anh nghĩ tôi đã gửi thư nhầm người, tôi xin nói thêm cô ta có mái tóc nâu và đôi mắt màu nâu lục nhạt. Cô ta cao một mét sáu mươi hai, nặng bốn mươi bảy cân, đi giày cỡ tám rưỡi và có đeo một món trang sức nhỏ, một chiếc cỏ bốn lá bằng vàng. Như thế đã có ý nghĩa với anh chưa?
Tối nào cô ta cũng gặp hắn trên ghế đá trong Công viên Thành phố. Anh biết Công viên Thành phố ở đâu đúng không? Chắc chắn là anh biết. Tối nào cô ta cũng chạy hết cả hơi đến gặp hắn, đến chừng nào đôi chân nhỏ nhắn của cô ta còn chịu được. Cô ta đã bao giờ chạy nhanh như thế đến gặp anh chưa, anh lính? Chúng hôn nhau. Thế rồi tôi thấy chúng ngồi đó, cho cả thành phố này thấy. Nhưng thậm chí chúng còn chẳng biết điều đó, chúng còn mải nhìn nhau đắm đuối.
Tội nghiệp anh lính, tôi cảm thấy tiếc thay cho anh. Anh lính à, anh đang mất vợ đấy.
(Không có chữ ký.)
Anh hét lên to đến mức ai trong trại lính cũng ngoảnh lại nhìn, những giọng nói cất lên hỏi han, “Cái gì thế? Đứa nào làm đấy? Chắc có thằng nào đâm kim vào người nó rồi.”
Người đồng đội nằm gần anh nhất hỏi, “Chuyện gì thế, Paige? Paige, chuyện gì? Chuyện gì mà cậu trùm chăn kín mít thế hả?”
Và cái chăn, đang run từ đầu đến chân, vọng ra tiếng ho như bị bóp nghẹt, “Không có gì.”
Giờ thì luôn là hai lá thư, luôn luôn là hai lá thư.
… Đôi khi con người ta thay đổi, Bucky ạ; anh phải nhìn nhận theo hướng đó. Tình yêu không như bê tông chỉ đổ một lần là xong, sau đó cứng lại và nằm yên đó mãi mãi. Tình yêu là chất lỏng, có lúc nó rò rỉ ra trước khỉ anh kịp ngăn nó lại và chảy đi chỗ khác.
Khi hai con người thấy rằng họ đã phạm sai lầm, anh không nghĩ rằng điều tốt đẹp nhất họ có thể làm không phải là cố gắng tiếp tục gắn bó với nhau trong cuộc sống tình cảm (điều đó chẳng giúp được ai, mà chỉ khiến sai càng sai thêm), mà là cả hai phải thừa nhận điều đó với người kia và cố gắng tìm ra lối thoát sao? Lẽ ra tôi không nên nói cho anh biết chuyện này, đặc biệt là vào lúc này, nhưng anh là người đã van xin điều đó trong các lá thư trước, liệu có chuyện gì đó nhầm lẫn…
… Chúng không còn ngồi trên ghế đá nữa, anh lính ạ. Thế chúng đi đâu? Chúng làm gì? Tôi đã cố gắng tìm hiểu cho anh nhưng không thể. Chúng biến mất kể từ thời điểm cô ta gặp hắn lúc tám giờ. Thế rồi hắn lại đưa cô ta về, lúc thì vào mười hai giờ lúc thì một giờ sáng. Suốt quãng thời gian đó chúng đã đi đâu?
Cô ta đi rồi, anh lính ạ, đi nhanh lắm. Đi rồi, biến mất rồi. Giờ thì vào bất cứ ngày nào. Hôn tạm biệt vợ anh đi nhé.
(Không có chữ ký.)
Sĩ quan chỉ huy của anh ăn cá trích muối vào bữa sáng. Những con cá trích muối chẳng hề hợp với khẩu vị của ông ta. Chân trái của ông ta có một cục chai. Và hôm nay nó đang lên tiếng, sắp có mưa. Ông ta không thích cái gì đó trên mặt anh. Nó quá thiểu não. Ông ta căm ghét những tên lính mang bộ mặt thiểu não. Thực ra ông ta căm ghét những tên lính mang bất cứ bộ mặt nào. Thực ra ông ta căm ghét những tên lính. Ông ta thực sự ghét.
Sĩ quan chỉ huy của anh bị vợ bỏ mười năm trước. Kể từ đó, ông ta muốn từng gã đàn ông trên thế gian này đều sẽ bị vợ bỏ. Ông ta ghen tỵ với tất cả những gã đàn ông hạnh phúc.
Ông ta rất lịch sự về chuyện đó. “Tất nhiên,” ông ta nhẹ nhàng nói. “Rất vui vì cậu đã đến tìm tôi vì chuyện đó. Cậu biết đấy, đó là lý do chúng ta ở đây. Để lắng nghe những vấn đề cá nhân của cậu. Chúng tôi rất muốn những người như cậu được hạnh phúc. Chúng tôi cũng sẵn lòng dừng cuộc chiến này lại vì cậu - chà, dừng nó lại một thời gian - trong khi cậu đang sắp xếp lại những vấn đề riêng tư này. Tôi chắc chắn Washington chẳng bận tâm đâu. Ngay lập tức tôi sẽ gửi cho họ một bức điện tín. ‘Binh nhì Paige có chuyện riêng ở nhà cần phải giải quyết, tạm hoãn tất cả các nhiệm vụ.’ Hai tuần liệu có đủ không? Hay cậu yêu cầu được nghỉ phép ba mươi ngày?”
“Vâng, thưa sếp.” Binh nhì Paige đứng nghiêm chào quay lưng bước ra ngoài. Anh hơi lảo đảo va vào cánh cửa; phải chống tay lên tường một lúc cho khỏi ngã.
Phòng giặt là của các trại lính vắng tanh trong bóng đêm lúc mờ sáng, lạnh buốt giá; nồng nặc mùi nước tiểu.
Anh bước vào phòng, mặc quần dài và áo lót, bên sườn cắp cái gì đó phồng ra. Trước tiên anh nhìn ngó xung quanh, để chắc chắn rằng không có ai ở trong phòng. Rồi anh vén áo lên, lấy khẩu súng ra, đặt nó lên thùng rửa.
Hơi thở của anh biến thành hơi nước trước mặt. Chà nó sẽ dừng lại, rất dễ thôi; đó là thứ duy nhất sẽ dừng lại.
Anh rút ra một điếu thuốc lá bị bỏ quên trong túi và châm thuốc. Điếu thuốc anh đã để dành cho lúc này. Rồi anh liên tục đi tới đi lui, mỗi lần như thế lại quay ngoắt thật nhanh, như thể bị nhốt trong lồng.
Cuối cùng anh dừng lại. Quẳng điếu thuốc xuống đất, anh giẫm lên nó theo thói quen (bằng không nó hẳn sẽ cháy lâu hơn anh, nhiều khả năng là thế). Sau đó anh cầm kh?