← Quay lại trang sách

LỜI NÓI ĐẦU

Mọi người thường hỏi: Việc viết Điềm Lành là như thế nào?

Và chúng tôi trả lời: Chúng tôi chỉ là hai người bình thường thôi mà? Chúng tôi vẫn là hai người bình thường. Đó là một công việc mùa hè. Chúng tôi đã viết lách rất vui thích, chúng tôi chia đôi tiền, và chúng tôi thề sẽ không bao giờ lặp lại việc đó nữa. Chúng tôi nghĩ nó chẳng có gì quan trọng.

Và, theo một cách nào đó, thì nó vẫn chẳng hề quan trọng. Điềm Lành được viết bởi hai người lúc đó chẳng được ai biết đến trừ những người đã biết họ rồi. Họ còn không dám chắc nó sẽ bán được. Chắc chắn họ không biết họ sẽ viết cuốn sách được vá víu nhiều nhất trên thế giới. (Tin chúng tôi đi: Chúng tôi đã ký tặng vô số những bản in bìa mềm bị đánh rơi vào bồn tắm, bị ngả nâu đến đáng ngại, được dán lại bằng băng dính và khâu bằng sợi, và trong một trường hợp là gồm toàn các trang sách rời cất trong một cái túi nylon. Mặt khác, lại có một người có một cái hộp đặc biệt bằng gỗ óc chó cẩn chỉ bạc, bên trong đặt cuốn sách bìa mềm giữa đệm nhung đen. Trên nắp hộp có cổ tự bằng bạc. Chúng tôi đã không hỏi kỹ.) Mẹo xã giao: Cũng không sao lắm nếu bạn xin chữ ký của tác giả lên cánh tay, nhưng sẽ là bất lịch sự nếu sau đó bạn chạy sang hàng xăm mình bên cạnh rồi nửa tiếng sau quay lại để khoe họ cái kết quả đang sưng đỏ.

Chúng tôi không biết là mình sẽ có những buổi ký tặng kỳ quái ngay cả khi xét theo tiêu chuẩn khá rộng rãi của chúng tôi, bàn về hài kịch trong từng khoảng mười lăm giây giữa các bản tin nóng về vụ bắt giữ con tin căng thẳng tại quán Burger King gần đó, được phỏng vấn bởi một người dẫn chương trình radio ở New York vốn chưa chuẩn bị gì cả, người đã không nhận được thông tin rằng Điềm Lành là cái mà người trong nghề chúng tôi gọi là “hư cấu”, và được nghiêm khắc cảnh báo về việc chửi thề bởi Giám đốc Lễ tân nhỏ con của một đài phát thanh dân chính “vì đám người Anh các anh lúc nào cũng nói tục”.

Thật ra, cả hai chúng tôi đều không chửi thề mấy, nhất là trên đài, nhưng trong một tiếng đồng hồ sau đó, chúng tôi bỗng tự động nói bằng những câu cực ngắn, được lựa chọn cẩn thận, trong lúc tránh nhìn vào mắt nhau.

Và rồi còn cả các độc giả nữa, Chúa phù hộ họ. Tính đến giờ thì chắc chúng tôi đã ký tặng hàng trăm ngàn cuốn sách cho họ. Những cuốn sách đó thường được đọc đi đọc lại đến mức rã ra thành từng mảnh; nếu chúng tôi có gặp một cuốn mới tinh thì thường là vì năm cuốn trước của người đó đã bị bạn bè lấy đi, bị sét đánh, hoặc bị mối khổng lồ ở Sumatra ăn mất. Các bạn đã được cảnh báo rồi đấy nhé. À, và chúng tôi được biết là có một cuốn ở thư viện Vatican nữa. Sẽ thật tuyệt khi nghĩ đó là sự thật.

Tất cả đã rất vui. Và vẫn tiếp tục như vậy.