← Quay lại trang sách

- 11 -

Tên cô bé là Alice Maxwell. Cô bé bắt đầu kể với họ. Và cô bé nhớ là đã cùng mẹ mình tới Boston trên một chuyến tầu hoả – từ Boxford, cô bé nói – để mua sắm, một chuyện mà họ thường làm vào thứ Tư hàng tuần, ngày mà cô bé không phải tới ngôi trường phổ thông trung học nơi cô bé đang theo học. Cô bé kể rằng họ đã xuống tầu tại Ga Nam và bắt một chiếc tắc xi. Cô bé nói người tài xế tắc xi đội một chiếc mũ màu xanh. Cô bé nói chiếc mũ màu xanh ấy là thứ cuối cũng mà cô bé có thể nhớ tính đến khi người nhân viên tiếp tân hói đầu mở cửa Quán trọ Ðại lộ Atlantic ra cho cô bé vào.

Clay nghĩ cô bé có thể nhớ nhiều hơn thế. Sở dĩ anh nghĩ vậy vì cô bé bắt đầu run lên khi Tom McCourt hỏi trong hai mẹ con cô bé có ai mang theo điện thoại di động hay không. Cô bé nói mình không nhớ, nhưng Clay tin chắc cả hai mẹ con cô bé đều mang theo điện thoại di động. Có vẻ như thời buổi này ai cũng dùng thứ đó. Anh chỉ là trường hợp ngoại lệ để chứng minh cho quy luật. Và có thể tính thêm cả Tom, một người phải biết ơn con mèo của mình vì đã làm vỡ chiếc điện thoại di động của ông ta.

Họ nói chuyện với Alice (chủ yếu là Clay hỏi, trong khi cô bé ngồi câm lặng, mắt nhìn xuống hai đâu gối xây xát của mình và thi thoảng lại lắc đầu) trong sảnh khách sạn. Clay và Tom đã kéo cái xác của Franklin ra phía sau quầy tiếp tân, bất chấp sự phản đối ầm ĩ của người nhân viên tiếp tân hói đầu. Ricardi, ông ta đã tự giới thiệu tên mình như vậy, rút về phòng riêng vì không thể chịu được “một cải xác dưới chân.” Clay đi theo ông ta để xem có đúng là cáp truyền hình đã bị cắt hay không, rồi để mặc ông ta ở lại đó một mình. Nếu là Sharon Riddell, cô ấy sẽ mô tả là ông Ricardi đang ủ ê trong lều của mình.

Nhưng ông ta đã không để Clay đi mà không trả đũa. “Bây giờ thì chúng ở rộng cửa để chào đón cả thế giới,” ông ta nói bằng một giọng chua cay. “Tôi hy vọng anh biết rằng mình vừa làm được một việc lớn.”

“Ông Ricardi,” Clay nói bằng một giọng thể hiện sự kiên nhẫn hết mức. “Tôi trông thấy một chiếc máy bay rơi xuống phía bên kia công viên Boston Common khoảng chưa đầy một giờ trước. Có vẻ như những chiếc máy bay khác, to hơn, đang lao theo ở sân bay Logan. Có thể những chiếc máy bay ấy đang tìm cách tự sát trên các đường băng. Có những tiếng nổ ở khắp nơi trong thành phố. Tôi có thể kết luận rằng trong buổi chiểu hôm nay, toàn bộ thành phố Boston đều mở rộng cửa để chào đón cả thế giới.”

Như để chứng minh cho lời anh nói, một tiếng rơi nặng nề vang lên phía trên đầu họ. Ông Ricardi không nhìn lên. Ông ta chỉ giơ một cánh tay về phía Clay. Không có tivi để xem, ông ta ngồi yên lặng trên ghế và nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt.