- 18 -
Những tia sáng đầu tiên đã bắt đầu ló rạng ở đàng đông. Tom ngồi bên cạnh Clay, và đặt bàn tay lên cánh tay ông ta. “Nếu bọn chúng có thể đọc được suy nghĩ” ông ta nói,”bọn chúng có thể biết rằng anh có một cậu con trai và anh đang rất lo lắng cho cậu bé, dễ như là anh tra trên trang Google vậy. Hắn có thể sử dụng Alice để dọa anh.”
“Tôi biết,” Clay nói. Anh còn biết một chuyện nữa: những gì cô bé nói bằng giọng của Harvard đã quá rõ ràng. “Ông có biết tôi đang nghĩ gì không? Khi con trai tôi còn bé, ba hay bốn tuổi - thời tôi và Sharon còn hiểu nhau và chúng tôi gọi nó là Johnny - Gee - nó thường chạy tới rất nhanh chóng mỗi khi có tiếng chuông điện thoại. Nó thường la lên ‘Điện thoại, điện thoại, của con, của con’. Nó làm chúng tôi cười rũ rượi. Và nếu đó là ông ngoại hay bà ngoại gọi tới, chúng tôi lại nói “Điện thoại, điện thoại, của Johnny - Gee” và đưa cho nó. Tôi vẫn còn nhớ cái vật khốn kiếp ấy trông to đến mức nào trong đôi tay bé nhỏ của nó và… tì vào bên này thái dương…”
“Clay, thôi nào.”
“Và bây giờ... bây giờ…” Anh không thể nói tiếp. Và chẳng cần phải nói tiếp.
“Các chú ơi, lại đây!”. Jordan gọi bằng giọng đau đớn. “Nhanh lên!”
Họ chạy lại chỗ Alice đang nằm. Cô bé vặn mình, ưỡn người lên. Con mắt còn lại lồi ra; môi trễ xuống. Rồi toàn thân cô bé thình lình trở nên mềm oặt. Cô bé thốt lên một cái tên hoàn toàn không có ý nghĩa gì với họ - Henry - và xoắn chiếc giày lần cuối. Rồi những ngón tay buông ra. Có một tiếng thở dài và một luồng hơi trắng cuối cùng, rất mảnh, thoát ra từ đôi môi hé mở.
Jordan nhìn Clay rồi nhìn sang Tom, rồi lại nhìn Clay. “Có phải chị ấy...”
“Đúng vậy”. Clay nói.
Jordan òa lên khóc. Clay để Alice nhìn các vì sao thêm vài giây nữa, rồi anh đưa tay vuốt mắt cho cô bé.