Mở đầu
“Ta nắm trong tay sức mạnh khủng khiếp, hây, hủy diệt thế giới này!”
“Vậy hở?”
“Này, thế là sao? Nếu cậu có sức mạnh đến thế thì phải sớm nói ra chứ?”
“Ai chẳng có những điều kẻ khác không biết.”
“Cậu không thấy khó chịu khi người khác không biết à?”
“Không biết thì khó chịu thế nào được.”
“Tớ cứ thấy xấu hổ thế nào ấy, thôi đi.”
“Tại sao cậu đột nhiên bênh Đại ma vương thế?”
“Tiếp tục đi nào.”
“Tưởng thế này vui hơn chứ.”
“Trông mong nhiều sẽ khiến người khác thấy áp lực đó.”
“Ép tí cho vui chứ.”
“Nói thế thì mọi người sẽ hào hứng hơn sao?”
“Tớ không có ý định thế nhưng cảm thấy vậy.”
“Vậy thì, đầu tiên cứ nói là ta đến để hủy diệt thế giới này nhé.”
“Ma vương đáng sợ chưa kìa.”
“Đáng sợ chứ, gào!”
“Trò này chẳng thấy sợ chỗ nào.”
“Cậu phải sợ đi chứ.”
“Tiếp tục đi.”
“Ừ, nhưng càng quan sát mọi người thế này càng thấy thích.”
“Nếu là một Ma vương với trái tim dịu dàng thì hay.”
“Cho thêm một nhân vật nhân hậu nào đặc biệt xuất hiện, Ma vương có thể mở lòng.”
“Ma vương lại suy nghĩ thế thì vui nhỉ.”
“Chinh, chinh.”
“Kết thúc rồi sao?”
“Kết thúc rồi.”
“Này, tớ có thể phát biểu cảm nghĩ về những gì chúng ta bàn luận nãy giờ không?”
“Đương nhiên, Ma vương cho phép.”
“Cảm ơn cậu. Tớ lại cho rằng mỗi người nên có một phần nào đó kẻ khác không biết được thì tốt hơn.”
“Ý cậu là sao?”
“Nếu Ma vương để lộ những chuyện này chắc sẽ càng bị ghét bỏ hơn.”
“Có lẽ nhỉ.”
“Có đáng sợ đến đâu thì vẫn luôn có đồng loại thương yêu tin tưởng Ma vương cơ mà.”
“Thế thì cũng vui đó. Tuy tớ chẳng phải Ma vương.”
“Mọi người phải hiểu một chút gì đó về ai khác mới có thể yêu thương họ chứ.”