← Quay lại trang sách

Bí mật IV

Do phải chuẩn bị cho buổi họp tư vấn hướng nghiệp cùng phụ huynh, khối lớp Mười hai kết thúc buổi học từ sáng, tôi đi vào phòng ăn thì thấy Mikki đang trải bánh lên trên bàn. Tôi rón rén bước lại gần rồi thò tay từ sau lưng chộp lấy một cái đút vào miệng, cô nàng liền thụi một quả vào bụng tôi.

“Ai cho tự tiện ăn!”

“Ui, ngon ghê!”

Trên đầu Mikki nổi lên kí hiệu quân Rô ghi chữ. Thay vào đó, Eru ngồi đối diện Mikki lại nổi lên quân Cơ chữ. Chắc Eru nướng đây. Cô bạn nhẹ nhàng cười với tôi, dạo gần đây tôi đều ngó lơ đi chỗ khác khi nhìn thấy nụ cười đó.

“Tớ cũng chưa ăn.”

“Thật sao, xin lỗi. Nhưng đúng là bánh cậu làm có khác, ngon lắm.”

Một cú đấm nữa lại bay tới. Lần này, tôi đỡ đòn khiến Mikki hậm hực một phen. Nhưng thấy thế vẫn chưa đủ tôi bèn bồi thêm, “Làm gì có chuyện Mikki nấu ăn cơ chứ.” Trên đầu Mikki vẫn nguyên quân Rô chữ nhưng đầu Eru cũng nổi lên một quân Rô nho nhỏ. Dẫu sao Mikki cũng là con gái, chắc chỉ là chút phản ứng khi thấy một bạn gái khác bị người ta chọc ghẹo thôi. Nhưng cũng không phải là thứ cảm xúc chỉ cần thổi phù một phát là tan đi được.

“Hừ, thôi được rồi, bỏ qua bỏ qua.”

Mikki lại chắp tay, ăn món bánh quy Eru nướng. Lập tức quân Rô chữ biến đi thay bằng một quân Bích chữ to tướng. Ắt hẳn là to nhất ở đây, mà không, có khi là to nhất trong trường lúc này luôn. Tôi cũng không thể phân ra được hết dấu hiệu nào thuộc về ai nhưng mà xét vị trí và độ lớn thì có thể nhìn lướt quanh khu nhà mà nhận định được. Không sai, Mikki là nhất. Mà chỉ vì một cái bánh quy thôi đó, thật tài.

“Ngon quá đi.”

“Thấy chưa, ngon mà.”

“Jika sao vẫn ở đây? Ông còn câu lạc bộ cơ mà? Đi đi chứ? Chết đói đê.”

“Độc mồm vậy! Trong đợt họp với phụ huynh tư vấn hướng nghiệp, thì chỉ có thể tự luyện hay ôn bài thôi. Lúc nãy tôi ở trong thư viện mà Kyou vào phòng tư vấn rồi nên đang rảnh, bụng còn đói meo nữa. Eru, bộ tớ không ăn được thật hả?”

“Không, đâu có. Tớ còn làm nữa mà.”

“Hừm, Eru đã đồng ý thì tôi cho ông ăn đó, cứu cái mạng ông.”

“Cảm ơn nhé. Mà lượt tư vấn của Para cũng vào hôm nay nhỉ?”

Tôi bỏ qua cái thái độ khó chịu kia rồi hỏi vẩn vơ thì Mikki có vẻ vui, “A, đúng rồi. Học sinh xuất sắc như nàng ấy chắc cũng chỉ vào nghe khen ngợi thôi.”

Tuy đã chơi với nhau suốt sáu năm dài, tôi vẫn luôn thấy trái tim thay đổi xoành xoạch từ Bích sang Rô, từ Rô sang Cơ của cô bạn này chẳng thể lường trước và đầy thú vị như vậy.

“Nhưng Eru cũng vậy nhỉ?”

Tôi hỏi sang cô bạn đang tươi cười ngồi đối diện mình.

“Đúng đấy, mà năm ngoái Eru lỡ nghỉ học khá nhiều, liệu có ảnh hưởng gì đến thành tích không?”

Một số người chắc thấy cách nói thẳng thừng về chuyện bạn bè nghỉ học của Mikki không được ý tứ nhưng không phải vậy.

“Ừm, coi như không nhận ra Chủ nhật đã qua cũng được mà nhỉ?”

“Cái gì cơ? Ha ha.”

Thấy Mikki cười như thế, trên đầu cô bạn Eru vốn một năm trước còn chưa thể nói đùa trên lớp cũng hiện lên quân Cơ chữ.

So với chọc ghẹo bạn bè, thì biết giữ ý phần nào trước những người mình coi là bạn vẫn hơn. Mikki vẫn là chỉ biết sơ sơ.

Tôi thấy an tâm khi Eru đã cười lên, liền ngồi xuống cạnh Mikki và nhón thêm cái bánh nữa để ăn. Lần này không có nắm đấm nào trờ đến.

“Ngon quá. Có để phần cho Kyou với Para không?”

“Ê, không.”

“Vậy sao, hai người kia thật là xui. Mikki ăn hết cả rồi kìa.”

Khi tôi nói mấy lời đó, trên đầu Eru hiện lên một quân Chuồn chữ. Chắc cậu ấy thật lòng thấy hối hận vì không cho Kyou hay Para bánh quy, tôi vội vàng thay đổi chủ đề. Chẳng phải là giữ ý gì cả. Thực lòng tôi chỉ không muốn Eru buồn thôi. Điều này cũng khá là hiếm có đối với tôi. Thường quân Chuồn của đối phương to nhỏ thế nào, chỉ cần biết được nguồn cơn và tôi giải quyết được thì cũng ít nhiều tìm cách lắng vấn đề xuống.

“Nhưng đúng là ngon thật. Cậu có bí quyết gì không?”

Chuyện hiếm có không có nghĩa là tùy tiện thế nào cũng được, chỉ là tôi hành động theo một cách không quen thuộc thôi.

Bởi thường đối với những thứ phiền nhiễu, tôi không quen ưu tiên cảm xúc của chính mình, cũng chẳng để mấy chuyện khó lường trước xảy ra.

“A, tớ cũng muốn biết. Chỉ đi!”

“Nếu đã là bí quyết thì phải tự tìm lấy chứ.”

Tôi lại bị ăn thêm một thụi nữa, Eru vẫn không ngớt cười.

“Ê, hê hê, đã là bí quyết thì phải giữ bí mật chứ.”

Vẻ mặt cười cười khi từ chối Mikki nhẹ nhàng và dịu dàng hơn hẳn thường ngày. Eru vẫn tươi cười như vậy khi nói “tớ vào nhà vệ sinh chút” và lặng lẽ đứng dậy.

“Nếu muốn nhấn mạnh chắc phải dùng tình thương yêu. Hãy làm món đó trong khi tưởng tượng ra người được ăn chúng.”

Eru đã nói những lời dễ thương như vậy khi rời đi. Dạo gần đây, tôi toàn thấy ngượng với cậu ấy rồi đánh mắt đi chỗ khác thôi. Nhưng nếu không làm thế, tôi sẽ bị đánh gục mất.

Không phải vì nụ cười của Eru mà vì thứ cảm xúc đang bung nở trên đầu cậu ấy.

Gì thế?

Tôi dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn đang đi như chạy trốn về phía nhà vệ sinh, bần thần hít vào một hơi.

Dấu hiệu trên đầu cô bạn đang mỗi lúc một phình to hơn, cuối cùng còn vượt qua độ lớn quân Bích hay quân Cơ của Mikki, trở thành luồng cảm xúc lớn nhất trường.

“Tình thương yêu sao?”

Tôi lờ đi Mikki đang lầm bầm mấy lời ấy, mải nhìn theo bóng lưng Eru và dấu hiệu trên đầu cô bạn đến khi rời khỏi nhà ăn.

Thấy tôi im lặng, Mikki liền hỏi “Sao thế?”. Tôi không thể nói gì liên quan tới Eru được nên đành nói qua quýt “Không, tớ đói quá chắc phải đi kiếm cái gì ăn đây. Thèm chút gì mằn mặn.” rồi đứng dậy. Nhà vệ sinh và quầy bán hàng nằm ở cùng một hướng.

Khi rời khỏi chỗ Mikki, chẳng hiểu tôi nghĩ gì mà lại đuổi theo Eru. Chẳng lẽ cậu ấy để ý tới vụ bí quyết hương vị sao? Nhưng chỉ có thế thì sao luồng cảm xúc lại lớn tới mức đó được?

Có lẽ tôi đã hiểu sai chuyện gì rồi. Hai màu giống nhau nên chắc tôi đã nhầm với quân Bích chữ chăng?

Tôi đã hi vọng thế. Chính vì vậy, tôi muốn trấn an chính mình mà đi tìm Eru.

Nhưng không hề sai.

Dõi theo bóng lưng nhỏ bé của Eru khi đi về hướng nhà vệ sinh, trên đầu cậu ấy đúng là một quân Chuồn chữ càng lúc càng phồng to hơn.

Tôi hoàn toàn không biết được lí do của nỗi buồn. Nhưng càng nhìn lòng tôi càng cảm thấy ủ dột.

Tôi lần đầu nhận ra tình trạng kì lạ này của mình vào khoảng thời gian diễn ra Lễ hội Văn hóa từ khá lâu trước đó, nhưng chỉ có thể xác định chắc chắn vào đợt tham quan hai tháng trước. Tôi đã từ chối khi có bạn gái trong lớp muốn hẹn hò với mình.

Tại sao lại kì lạ ư? Bởi vì đó là lần đầu tiên tôi từ chối khi được tỏ tình.

Tuy không thân thiết với cô bạn đó lắm, tôi cũng biết được đây là một người khá vui vẻ và hòa đồng, hơn nữa còn thuộc dạng xinh đẹp nổi bật trong lớp, được người như thế tỏ tình thằng nào chẳng sướng. Thường thì tôi sẽ không nghĩ lan man mà gật đầu luôn rồi. Tuy không có ý khoe khoang nhưng trước giờ dẫu có là một cô gái lạ mặt nào đó, chỉ cần người ta thích mình thì tôi sẽ chấp nhận không cần biết tình cảm của bản thân ra sao.

Cũng chẳng riêng gì chuyện tình cảm yêu đương, có lẽ cũng một phần do năng lực này của tôi, tôi có thể nhìn thấu tình cảm của mình và đối phương. Điều phiền nhiễu đó khiến tôi luôn tìm cách né tránh và tự nhiên thành kiểu người ưu tiên suy nghĩ của đối phương hơn tâm tư của chính mình.

Nhưng lần đó tôi đã không làm thế chỉ vì một lí do duy nhất.

Tôi đã có người mình để ý.

Điều kì lạ là thứ “để ý” này vốn dĩ chỉ là sự thoải mái vô hình khi ở bên nhau, nhưng đến khi tôi từ chối lời tỏ tình kia lại trở thành một loại cảm tình mang ý nghĩa đặc biệt. Kể từ khi ý thức được hành động của chính mình, cái chuông đã định nhẹ nhàng tặng cho người ta cũng trở thành một nỗi sợ hãi không muốn trao đi.

Đấy là lần thứ hai trong đời tôi ngại ngùng khi tặng ai một thứ gì. Khi trao tình cảm của mình cho một ai đó.

Ít ra thứ tình cảm này vẫn còn thay đổi nhiều đến khi tôi có thể chắc chắn, nhưng tôi còn đang thấy mình ngu ngốc thì chân đã nhích đi không tự chủ.

Dẫu sao đây cũng không hoàn toàn là điều xấu, chị gái tôi từng hẹn hò trước kia có hỏi tôi “Đã bao giờ thẳng thắn đối diện với cảm xúc của mình chưa?” rồi bỏ tôi luôn, có lẽ cũng là chuyện tốt.

Đáng tiếc là cô gái mình để ý tới đang buồn là vậy, tôi lại chẳng biết nên làm gì hơn.

Năng lực tôi có trong tay cũng chẳng phải thứ gì ưu việt. Tôi có thể đọc được hỉ nộ ai lạc của mọi người nhưng lại chẳng thể biết được lí do, càng không biết cách xóa tan chúng. Tôi cũng tìm hiểu không ít về con người nhưng cảm xúc mỗi người đi theo một guồng khác nhau, hoàn toàn không thể vơ đũa cả nắm được.

Vừa lúc nãy Eru nói là có việc gấp nên về trước, nhưng dấu hiệu màu đen trên đầu cậu ấy từ lúc đi ra nhà vệ sinh cho tới lúc đi về phía tủ giày vẫn không hề thay đổi.

Tôi ở một mình trong phòng tư vấn hướng nghiệp, lật qua cuốn sách tham khảo dành cho thí sinh thi đại học.

Dấu hiệu màu đen đó vẫn không thoát khỏi đầu óc.

“Yô, Hoàng tử, đã tâm tình với Miyazato chưa? Hử, sao thế? Ánh mắt gì vậy?”

“... Không, cậu vẫn là Para của mọi khi.”

“Hây.”

Tôi quay lại thì thấy Para hồ hởi ra dấu chiến thắng tuy cũng chẳng vui vẻ gì, rồi chọc cái ống hút vào túi giấy mà hút lấy hút để. Trên đầu cậu ấy vẫn song song hiện diện cả quân Cơ chữ và quân Chuồn chữ như mọi khi. Một cô nàng kì lạ, chẳng có ai mang cả hai dấu hiệu thường trực như thế trừ cậu ấy.

“Uống nước quả ngon lành như thế, chắc ổn chứ? Hôm nay đến lượt cậu nghe tư vấn nhỉ?”

“Ngon lắm, uống không? Làm quả hôn gián tiếp.”

“Đồ ngọt thì thôi, nãy vừa ăn rồi.”

Tôi vừa lên tiếng từ chối, Para liền rút lại hộp nước quả chìa ra cho tôi rồi nói bâng quơ. “Không phải với Miyazato nên không thích chứ gì?”

Para cũng nói rằng cậu ấy biết phòng tư vấn hướng nghiệp sau giờ học chẳng có ai nhưng tôi có nói kiểu gì cũng đều bị phủ đầu nên đành lặng thinh.

Thầy giáo phụ trách đã ra ngoài, trong căn phòng chỉ có tiếng ừng ực gần như cố ý của Para.

“Tư vấn xong rồi. Tớ đã đi ra thư viện ấy chứ nhưng thấy Kyou và Mikki đang ngồi riêng với nhau nên mới hứng thú trốn tới đây. Thế bọn họ không học cùng Hoàng tử à?”

“Nãy tớ học cùng Kyou, có điều Eru lại bỏ về trước thành thử Mikki chui vào thư viện nhập hội, tớ biết ý nên mới chuồn ra đây. Cũng định mượn sách tham khảo cho kì thi. Para cũng muốn mượn hả?”

“Câu nói cần thêm chút thời gian suy nghĩ trong khi tư vấn hoàn toàn là lời nói dối, nhưng Hoàng tử có tin cũng được thôi.”

Tôi đoán chắc cô bạn này đã thấy mình rời khỏi thư viện mới tới đấy, nhưng cũng có vẻ là thật. Đúng là phiền phức, tôi cũng gác lại chuyện của mình.

“Vậy cậu nghĩ sao về chuyện Miyazato?”

“Chẳng biết nữa.”

Tôi thật lòng đáp vậy trong khi lật lật qua cuốn sách tham khảo mà không vào đầu chút gì, nhưng Para lại “hừm” với vẻ khó tin.

“Cậu nói rằng không biết nhưng lại bị nụ cười ngây ngô đó bắt mất hồn, Hoàng tử tính sao đây?”

“Tính sao là sao?”

Tôi lờ vờ nói vậy khiến Para thở dài.

“Ai cha, chắc không định tính chuyện gì cho đến khi thi đại học xong hả? Mọi người đều khác tớ, ai cũng căng lên rồi. Kyou cũng chẳng thấy có tiến triển gì. Nhưng mà, dạo này cũng có vụ ‘bất thường’ đó đó.”

“A, chuyện đó.”

Đúng là có chút việc “bất thường” đáng nguy.

Cũng chẳng có gì phải giấu. Khoảng ba tuần trước, Mikki được con trai lớp khác tỏ tình. Para đã xấu tính rỉ rả chuyện này vào tai Kyou khiến thằng bạn tôi có vẻ buồn, sợ ảnh hưởng đến kì thi sắp tới nên tôi cố gắng tìm cách khuyên nhủ phòng những trường hợp xấu nhất. Rốt cuộc, Mikki đã từ chối lời tỏ tình đó, Kyou cũng vui vẻ gắng sức học hành.

“Chuyện đó cậu không cần phải cuốn Kyou vào làm gì, may mà chẳng có gì xảy ra.”

“Nếu tớ không nói trước để Mikki có bạn trai thật và hớn hở báo tin vui, Kyou sẽ ra sao?”

Cái ống hút dùng xong, cô nàng kẹp luôn vào nách.

“Đằng nào cũng biết thì phải nói ra thôi. Không làm gì rồi hối hận mới là xấu nhất.”

“Cậu đang nói đến chuyện của Kyou đó hả?”

“Chả biết.”

Para nghiêng đầu, đi vòng theo lối bên phải. Tôi lặng lẽ định về thư viện thì cô bạn đó nói vọng lại từ sau lưng “Có lẽ nào?”

“Hoàng tử, cậu có nghĩ rằng lần này chỉ là Mikki tình cờ từ chối người đó thôi không?”

Tôi quay lại thì thấy Para đang nhìn mình, vẻ mặt không giống bình thường. Một nụ cười hiền.

“Tình yêu là mù quáng ư? Chẳng hiểu gì sất.”

Bỏ lại một câu như vậy, Para rời khỏi phòng tư vấn hướng nghiệp. Thầy trưởng phụ trách hoạt động tư vấn bước vào thay.

Chẳng hiểu gì sất. Mấy lời đó cứ óc ách mãi trong bụng tôi.

Hôm sau tới lượt tôi tham gia tư vấn. Sau giờ học, tôi cùng Kyou ăn trưa rồi ngồi trong thư viện học bài. Para nhập hội rồi cả Eru nữa. Mikki hình như bận gì đó.

Tôi thấy quân Chuồn của Eru đã nhỏ hơn nhưng vẫn hiện rõ trên đầu. Chuyện gì mà khiến bạn ấy buồn tới vậy nhỉ? Một chuyện buồn kéo dài sang tận ngày hôm sau thì không thể chỉ đơn giản do cảm thấy tội lỗi vì giữ bí quyết nấu nướng được.

Chúng tôi học một lúc lâu thì thấy đứa bạn được tư vấn trước mình đến gọi. “Trông sách vở hộ nhé,” tôi vừa nhờ thì Para đáp luôn “Lỡ tớ đói bụng là bỏ đi ăn luôn đấy”. Coi như có thể an tâm giao lại.

Mẹ tôi đã đợi sẵn trước phòng học rồi. Khi hai mẹ con cùng vào trong, mẹ và thầy giáo chào hỏi nhau rồi cùng ngồi xuống ghế.

Thầy nói sơ qua về mấy môn học yếu cần phải tăng cường ôn luyện, nhắc cả chuyện mục tiêu nào của tôi cũng cao nên cần phải giữ vững thành tích không thì sẽ khó đỗ này kia, đại khái là mấy điều cơ bản nhất nên tôi cảm thấy hơi có lỗi với thầy khi đầu óc vẩn vơ nghĩ về Eru.

Tại sao tôi lại để tâm đặc biệt đến cô bạn đó? Nếu tình cảm này đích thực là yêu thì tôi định sẽ làm gì đây?

Khi nghĩ kĩ càng mọi chuyện, tôi nhận ra mình thực chẳng hiểu gì sất.

“Nếu đã có ước mơ rõ ràng muốn đi nước ngoài, thì phải bỏ ra công sức tương xứng với điều đó.”

“... Nhìn thì vậy thôi, cứ làm hết sức mình rồi tận hưởng đi.”

Thầy giáo tươi cười nên tôi cũng cười đáp lại, buổi tư vấn đã kết thúc rất thoải mái. Thật tốt khi quân Chuồn không hiện ra trên đầu mẹ.

Tôi tiễn mẹ ra tận sảnh chính, rồi bảo rằng mình sẽ quay lại ôn bài và trở về thư viện.

Tôi vừa đi dọc theo hành lang nườm nượp người qua lại, vừa suy nghĩ vài chuyện. Mãi tận khi đến khá gần, tôi mới nhận thấy Kyou và Eru đang tiến lại từ đầu kia hành lang.

“Jika, xong rồi hả? Sao?”

Giọng nói của Kyou làm tôi bừng tỉnh.

“Chào, vất vả thật, chỉ nhớ mỗi chuyện không được lơ là học hành thôi.”

“May thế, tôi cũng vậy.”

Trong khi hai đứa chúng tôi phởn phơ cười với nhau, người có thành tích học tốt duy nhất là Eru cũng bật cười. Quân Chuồn chữ vẫn y nguyên.

“Hai cậu đi đâu đấy? Para đâu, Eru?”

“Ơ, ừ, bọn tớ đang đi mua ít đồ uống, Para phải trông chừng sách vở hộ Jika nên ngồi yên tại chỗ.”

“Cô nàng đó làm gì vậy trời?”

“A, đúng rồi, Jika đi mua đồ với bọn tớ luôn đi.”

Một lời mời rất thông thường giữa bạn bè với nhau. Nhưng thường Eru không nói những lời này với mình nên tôi suýt héo tim. Đương nhiên khi tôi gật đầu, một quân Bích chữ nho nhỏ khác hiện lên trên đầu Eru.

Khi chúng tôi đi về phía căng tin, Eru bắt chuyện với tôi. Lại là một điều hiếm thấy khác.

“Giỏi thật, cậu đã quyết định được chuyện muốn làm rồi.”

“Nhưng, Eru chẳng phải cũng vậy sao?”

“Ừ, nói sao nhỉ, tớ vẫn đang lo. Tớ đã suy nghĩ mãi rồi, nhưng càng nghĩ càng rối. Jika thật sự là rất giỏi đó.”

Eru khen tôi giỏi, tôi thực sự cảm thấy vui.

Nhưng không thể nào hiểu ý bạn ấy là gì.

“Lo lắng một chút cũng có cái hơn mà.”

Tôi bất thần buột miệng nói ra lời đó, tôi cũng không rõ mình muốn bạn ấy hiểu những lời này theo cách nào nữa. Vẻ mặt của Eru lẫn Kyou đều mơ hồ.

Có lẽ, tôi chỉ muốn nói ra những lời này thôi.

Tôi nói rằng muốn ra nước ngoài không phải vì đây là điều bản thân luôn tâm niệm mà vì thấy hướng đi này có vẻ hợp với mình. Tiếng Anh là một ngôn ngữ sẽ có ích cho sau này, cũng giảm bớt gánh nặng gia đình. Vậy nên tôi đã chọn hướng đi đó. Khi nói ra những lời ấy, tôi cũng thấy đây không phải điều mà bản thân phải lao tâm khổ tứ nghĩ ra. Chỉ đơn giản là làm thì làm thôi. Đó là sở thích của tôi nên cũng chẳng phải thứ dày công chọn lựa. Tôi cảm giác bản thân đang không thành thật với tương lai của chính mình.

Vậy nên, tôi thấy Eru lo lắng thận trọng thử nghiệm thay đổi vẫn tốt hơn nhiều so với mình.

Rốt cuộc lại chẳng thể nói ra tâm ý này, chúng tôi vào hàng tạp hóa rồi lần lượt mua những thứ đồ riêng.

Hôm nay, Kyou tự nhiên nồng nhiệt chủ động bắt chuyện như vậy. Thường thì chúng tôi vẫn cùng nhau đến nhà ăn rồi vừa ăn vừa buôn chuyện.

Thật ra tôi cũng có chuyện muốn hỏi nên tình hình thế này cũng vừa khéo. Hôm nay, Eru vẫn còn đang buồn. Eru có vẻ khá mở lòng với Kyou và Mikki, nên chắc hai người đó có thể biết được chuyện gì mà tôi chẳng hay.

Nhưng khi hai đứa chúng tôi rúc vào cái ghế nằm sâu trong căng tin, Kyou lại chủ động hỏi một câu bất ngờ.

“Miyazato gặp chuyện gì à?”

Tuy trên đầu Eru hiện lên chữ nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười như thường. Vậy nên, tôi cũng không ngờ Kyou có thể tinh ý nhận ra biến chuyển đó. Tôi biết được tâm trạng của cô bạn là nhờ năng lực này. Cần phải nhìn nhận lại Kyou mới được nhưng hẳn là có yếu tố nào đó giúp cậu ấy nhận thấy sự thay đổi chứ.

“Eru ư? Có chuyện gì sao?”

“Ừ, chẳng hiểu sao từ hôm qua tới giờ cậu ấy cứ giữ khoảng cách thế nào ấy, như thể đang giận dỗi điều gì.”

Tôi đành nén lại mấy câu đùa kiểu đến nỗi lo cũng có đôi có cặp cơ đang ngứa ngáy trong người.

“Hê, vậy sao, thảo nào thấy bạn ấy có vẻ lặng lẽ thật.”

“Như thể đang tránh né điều gì.”

“Nhưng mà, hôm qua bọn mình còn cùng bạn ấy đi mua đồ mà?”

“Chuyện đó hả, trước khi Jika đến không khí kinh khủng lắm. Chẳng biết tôi có lỡ gây ra vụ gì không.”

Nhìn Kyou thành thật lo lắng như vậy, tôi thấy cậu ấy thật tốt nhưng tội lỗi thay, tôi lại chú tâm vào một điểm chẳng liên quan. Với một thằng như tôi, làm bạn bè tức giận hay buồn bã đôi chút cũng sẽ không lo lắng người kia bị tổn thương. Chuyện lần này là ngoại lệ. Thường tôi chỉ tìm cách giải quyết tình hình rồi thực hiện điều đó thôi. Nên xét theo một nghĩa nào đó, tôi cũng là kẻ kém tinh ý. Tôi không được mẫn cảm như Kyou, có thể đem việc của người khác kết nối với bản thân mình để suy nghĩ cho họ. Ngày trước Kyou có nói rằng “Jika rất được con gái ưa thích” khi nhắc đến sự khác biệt giữa hai đứa nhưng tôi lại thấy ngược lại.

“Có khi nào tôi đã lỡ miệng nói ra điều gì khiến cậu ấy giận mà mình không hay? Chê cậu ấy béo chẳng hạn?”

“Kyou chắc sẽ không nói vậy đâu. Miyazato cũng gầy mà.”

“Hay tôi đã nói mấy câu kiểu con gái đúng là nên khỏe mạnh tươi vui một chút như Mikki, khiến cậu ấy nổi cáu?”

“Miyazato không hành xử vậy đâu, cậu ấy như đang trốn tránh tôi ấy...”

Tôi cố ý cất tiếng cười hịch hịch, Kyou thở dài gục đầu xuống. Mới mấy ngày trước thôi, Kyou đã phải buồn một lần vì chuyện Mikki nhận được lời tỏ tình nhưng giờ thì thái độ đã vui vẻ không còn ủ dột nữa rồi. Cũng may nhờ thế mới dễ nói chuyện.

“Có thật sự là trốn tránh ông không? Eru đâu phải người như thế. Tôi lại nghĩ có khi Para đang lập mưu gì ấy.”

“Cũng có thể là vậy. Ừm, Jika, ông thử hỏi Mikki xem có biết chuyện gì không?”

“Ông tự hỏi đi chứ. A, đúng rồi.”

Nhân tiện, tôi cũng có ý hỏi Kyou một vụ. Về chuyện Para nhắc đến hai ngày trước. Theo lời cô bạn này thì Mikki từ chối lời tỏ tình không phải chuyện ngẫu nhiên. Vậy thì chắc chắn Para hay Kyou đã có phản ứng gì đó. Tôi cũng chẳng quan tâm đến kết cục của câu chuyện làm gì nhưng muốn hỏi vì biết đâu bộ óc mù mờ của mình lại tham khảo được điều gì chăng. Cũng có thể nó có liên quan gì đó tới Eru.

Đúng lúc định hỏi thì ánh mắt chạm phải Mikki và Eru ở trước cửa căng tin, tại tôi ngồi đối diện cửa ra vào. Tôi không tỏ vẻ gì nhưng Mikki đã thấy và vẫy tay thật lực chào chúng tôi. Tôi vẫy tay đáp lại thì Kyou cũng ngoái nhìn, dấu hiệu trên đầu lập tức thay đổi.

Nhìn gương mặt Eru líu ríu đi theo sau Mikki, chắc cậu ấy cũng nhận thấy điều gì đó. Tôi lại nhìn rõ ràng luồng cảm xúc của hai cô gái này. Nhưng đương nhiên không dám hở ra. Mikki ngồi xuống cạnh tôi. Vấn đề quan trọng hơn là Eru đang ngại ngần ngồi xuống bên cạnh Kyou.

“Hai cậu hôm nay đều nghe tư vấn đúng không?”

“Đúng thế, tôi và Eru nay đều được khen, khí thế hừng hực luôn!”

“Vậy thì Mikki khiến người ta mệt mỏi rồi.”

Một nắm đấm nữa lại bay vụt tới như dự kiến nhưng mà hôm nay Mikki đang vui nên dấu hiệu vẫn là quân Bích chữ, chỉ khẽ lầm bầm “Tôi đấm chết ông, tên khốn này.”

“Mà này, ngày kia có mưa đấy! May mà bọn mình vẫn kịp ngắm hoa[13] được. Mỗi người nhớ phải mang phần của mình đấy nhé!”

Những lời đó kèm theo vẻ mặt cười đầy mãn nguyện của Mikki khiến tôi chợt nhớ ra nhưng lỡ lời thú nhận chắc Mikki sẽ giết tôi thật. Dạo gần đây, tôi suy nghĩ quá nhiều thành ra đầu óc cũng có hơi mông lung.

Cuối tuần này, chúng tôi dự định đi ngắm hoa muộn. Thành viên vẫn nguyên xi năm đứa như nhóm cuối năm ngoái. Mikki đã nói rằng dù sắp sửa thi đại học vẫn không thể bỏ qua vẻ đẹp của hoa anh đào. Para nghe thấy thế liền chọn ngày rồi lên kế hoạch đi ngắm hoa luôn. Para không hẳn muốn đi ngắm hoa. Cậu ấy nhấm nhẳng “Mấy người hẹn hò đôi kìa, tôi buồn quá” trong khi vẫn cười toe toét. Đương nhiên Mikki đã mời thì Kyou lẫn Eru đều không có lí gì để từ chối, tôi cũng thích mấy hoạt động kiểu này.

Nhưng tình thế như này thì nên suy nghĩ sao đây?

Eru vẫn cười cười như mọi khi nhưng mà có hơi tách khỏi Kyou. Kyou dường như cũng nhận ra điều đó, hai người ngồi cạnh nhau với hai quân Chuồn chữ hiện diện.

Mikki lại chẳng để tâm mà cười nói.

“Ai da, vui quá xá! Vui quá!”

Ưu điểm của Mikki là không quá để tâm tới mấy chuyện tiểu tiết. Nhưng mà, mỗi khi giọng nói hớn hở của cô nàng vang lên thì nỗi buồn của Eru lại phồng thêm một chút.

Tôi chắc phải hở chuyện này ra với Mikki. Nhưng nhờ cô nàng này hỏi han chuyện Eru cũng khó vì nàng ta thực sự rất vụng mấy khoản này.

Mikki đã diễn giải nụ cười méo xẹo của tôi theo một hướng khác, “Cậu nghĩ tớ hớn hở quá mức vì chuyện đi ngắm hoa ấy hả? Đồ xấu tính này?” Mikki với sang Eru, lại khiến một người nữa cười méo xẹo.

Mikki dường như chẳng để tâm đến nét mặt Eru, reo đến lần thứ tư câu “Vui quá đi!”

Nhờ cô nàng Mikki này hỏi dò cũng như không, thôi bỏ đi. Lần đầu tiên tôi chợt mong Mikki có được năng lực như mình.

Một khi Mikki đã xoắn lên vì những niềm vui hay thứ mình thích thì chẳng ai ngăn lại nổi. Ba người chúng tôi cũng chỉ biết giương mắt nhìn.

Tôi đành gửi cho Kyou đang cười trừ một ánh mắt, “Ông thích phải một cô nàng như thế đấy.”

“Chà, tôi chả biết gì đâu.”

“Thật sao?”

“Hoàng tử không tin tưởng tớ như thế, người ta sẽ khóc đó.”

Para khụt khịt mũi, nói “Dị ứng phấn hoa rồi chăng” và với lấy mấy cuốn tài liệu đại học từ trên giá. Tôi thấy tội lỗi vì dám dùng phòng tư vấn hướng nghiệp để hội kín nên cũng mở cuốn sách hướng dẫn ra coi lướt. Đương nhiên là không có giáo viên nào canh chừng.

“Tớ thật sự không biết mà. Cậu quên rồi sao? Cô bạn đó từng tự ôm hết mọi tâm sự trong mình rồi nghỉ học đó thôi.”

“Cậu nói hơi quá đó nhé.”

“Tớ đâu có ý nói xấu cậu ấy. Nhưng biết đâu cậu ấy sẽ lại nghỉ học như đợt đó. Tớ cũng mong một lúc nào đó cậu ấy sẽ tự mình nói ra. Không hi vọng cô bạn đó sẽ lại làm thế. Kyou có nghĩ ra gì không?”

“Không có gì cả.”

Ngày mai là dịp đi ngắm hoa cùng Mikki vậy mà tôi lại thấy buồn thế này.

“Nếu thực sự không có gì cả thì hai người đó chắc lại có hiểu lầm gì rồi. Cô nàng hay hiểu lầm linh tinh lắm. Hay Hoàng tử đi tỏ tình với Miyazato đi rồi sau đó khéo léo tháo gỡ hộ bạn ấy?”

“Cậu nghĩ thế thì giờ tới lượt tớ muốn khóc đó.”

“Không, phải làm chứ. Nếu cậu thật lòng theo đuổi cô ấy chắc con gái người ta sẽ xiêu lòng đó. Hoàng tử, dịu dàng quá là ngu ngốc đó.”

Câu lí luận đó chẳng có gì để vặn lại nên tôi đành lặng thinh.

“Nhưng Hoàng tử tìm đến tớ hỏi chuyện cũng hiếm có. Thường cậu vẫn đeo vẻ mặt ta đây tự mình giải quyết được cơ mà.”

“Đâu có, mà tớ làm thế quái nào được.”

Tôi không có ý nói dối, thực sự nói thật lòng mình.

“Tớ thường chỉ làm những gì mình có khả năng, vì thấy không nên động chạm đến những vấn đề không hiểu rõ cũng là nghĩ cho đối phương rồi. Nhưng lần này, tớ muốn giải quyết vấn đề vướng mắc đó, không phải vì cậu ấy mà vì chính mình.”

“...”

“Nhưng tớ không hiểu gì thì biết giúp thế nào?”

“Nên mới hạ mình nhờ vả cả Para sao? Ra thế, cuối cùng cậu đã không còn là Hoàng tử nữa rồi.”

“Cái gì cơ, ngay từ đầu tớ có phải Hoàng tử gì đâu.”

Tôi đùa cợt rồi cười khì nhưng Para không hề cười. Không rõ cậu ấy có đọc tài liệu hay không nhưng vừa lật giở từng trang giấy vừa nói.

“Dạo gần đây, tớ rất ghét cái thái độ coi mình là nhất rồi tìm cách cứu giúp người khác với vẻ kẻ cả của cậu. Nhưng với Miyazato thì không thế. Con người tỏ ra cố gắng nỗ lực của cậu hay ho hơn nhiều đó, Jika.”

Para lần đầu tiên gọi tôi bằng biệt danh đó, rồi mới cười nói “Về thư viện thôi.”

Tôi nghe theo cậu ấy, cất sách lên giá trong khi suy nghĩ về những điều Para nói.

Chẳng hiểu sao kể từ hôm đó, Para không còn gọi tôi là Hoàng tử nữa.

Ngày hẹn nhau đi ngắm hoa, chúng tôi đã thỏa thuận trước là mỗi người mang đến một món ăn, nên tôi lấy chiếc xe đạp đã dùng nhiều năm ra, cho vào giỏ năm suất mì xào soba và cái bạt xanh cuộn gọn.

Địa điểm ngắm hoa hôm nay là một công viên lớn nằm ở phía tây thành phố. Mấy đứa tham gia hầu như đều sống ở khu Tây nên mới chọn địa điểm đó. Eru sống ở khu Đông thì phải nhưng cũng không chắc lắm, người duy nhất có vẻ sống ở khu Đông là Mikki đã hô hoán “Tớ sẽ phi em chali đến!” Cô nàng này khá giỏi khoản vận động giống tôi.

Trong khi chạy xe, mắt tôi vẫn lướt qua hàng đống dấu hiệu đang nổi trên đầu mọi người. Hôm nay trời thật đẹp, tâm trạng cũng thật thoải mái. Tôi nhận ra ngày thứ Bảy thì số lượng quân Chuồn chữ cũng ít hẳn.

Vậy mà, trong một ngày nắng ấm đi ngắm hoa thế này, Kyou đang đợi đèn giao thông ở ngã tư trước mặt lại mang dấu hiệu ỉu xìu như vậy.

“Chào.”

“A, Jika.”

Chúng tôi vẫn chào hỏi nhau như mọi bận. Nỗi buồn của Kyou có đôi chút xẹp xuống. Chắc lo sẽ có lúc phải bỏ lại một mình cùng Eru. Hôm trước cậu chàng có nói là “không khí giữa họ rất khó chịu” nên có lẽ kể từ ấy cũng sợ Eru khó chịu khi thấy mặt mình. Có vẻ như vậy.

Đèn chuyển xanh, hai đứa phóng đi cùng lúc. Trong lòng tôi chỉ thầm cầu mong hai người đó hãy dũng cảm hơn.

Hai thằng chạy xe một lúc lâu, cảm giác sảng khoái chắc khiến nỗi buồn của Kyou cũng xẹp đi đôi chút.

“Mà này, Jika làm món gì mang tới thế?”

“Hử? Mì xào soba. Siêu thị có bán loại cho mì và xốt vào trộn lên ấy? Tôi còn cho thêm ít rau vào nữa. Kyou thì sao?”

“Mì xào soba.”

“... Hừm.”

“Coi như chúng ta chưa nghe thấy gì đi.”

“Được.”

Tôi đã nghĩ là có Para với Eru thì chả lo phải ăn khổ nhưng giờ nghĩ lại có khả năng Eru buồn quá không đi luôn thì sao. Trong khi tôi còn đang bất an như vậy, một bóng người hiện lên trước mắt đã xóa tan mọi lo lắng.

Tôi cố gắng không nhìn thằng bạn bên cạnh, phóng xe lên đuổi theo Eru.

“Chào, Eru.”

Khi nghe thấy tôi cất tiếng chào từ sau lưng, Eru khẽ giật nảy người rồi quay đầu trong khi phanh xe lại. Hai đứa chúng tôi cũng xuống xe.

“Chào, Jika, Kyou.”

“A, chào, Miyazato.”

Kyou hồi hộp chào lại, tuy lí do khác với Mikki mọi khi. Nụ cười của Eru vẫn không đổi khi đón nhận lời chào đó nhưng dấu hiệu tình cảm lại có biến động. Chữ cậu ấy vẫn ôm trong lòng giờ đây vì câu chào hỏi kia mà phình to lên. Hơn nữa, còn cực kì to.

Kyou không nhìn ra được sự biến chuyển trong tâm trạng của Eru cũng là may cho cậu ấy. Mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết như tôi mong đợi.

Tôi cũng chẳng biết cô bạn này đã có chuyện gì với Kyou, nhưng cậu ta chính là nguyên nhân nỗi buồn của Eru. Tôi muốn biết rõ lí do.

Tóm lại là ba người chúng tôi cùng nhau đi đón Para sống ở ngay gần công viên. Hôm qua, cậu ta đã nhờ vả mà như ra lệnh: mai đến sớm thì qua đón. Tôi đạp xe dẫn đầu. Hai người đi sau cứ mãi lặng thinh, giờ tôi mới cảm nhận được thực sự cái gọi là “không khí nặng nề”. Chỉ mới vài ngày trước đây, Eru và Kyou còn thân nhau lắm, Mikki thậm chí còn hiểu lầm hai người này có vẻ thích nhau nữa.

Hử? Lỡ như đó là sự thật thì sao?

Tôi chợt tưởng tượng đến viễn cảnh chẳng hay ho gì cho ai đó khi đến nhà Para. Tôi ấn chuông, thấy cô nàng Paparapa mặc quần bò áo hoodie bước ra mang theo một cái hộp giữ lạnh.

“Xin chào, a, các cậu cứ để xe lại trong vườn nhà tôi đi.”

Bọn tôi đỗ xe lại theo lời cậu ấy rồi nhanh chóng cùng nhau ra điểm hẹn.

Công viên đông người hơn tôi tưởng. Vào thời điểm giữa tháng Tư, tôi nghĩ cũng bớt người rồi nhưng không ngờ người ta yêu anh đào hơn tôi đã nghĩ.

Chúng tôi đi về phía đài phun nước đã được chọn làm điểm hẹn từ đầu.

Trong khi cả bọn còn đang dạo bước từ một điểm khá xa đài phun nước thì nghe thấy một tiếng gọi “Này” rất to. Tôi nhìn thẳng về phía trước thì nhận ra Mikki đang ngồi ở bệ đài, vẫy tay rất hăng.

“Xin chào!”

“Mikki đến sớm thế?”

“Tôi đợp học hơi[14] đó, may mà kịp.”

Chắc do quá cao hứng, tiếng Nhật của cô nàng cũng trở nên kì quái. Khi Mikki cười khì với Eru thì cô bạn cũng cười đáp lại, nỗi buồn có xẹp đi chút ít. Tôi không còn tâm trí đâu để đùa cợt nữa.

Tuy đông người nhưng công viên cũng khá rộng rãi, khó kiếm chỗ ngồi dưới tán anh đào nhưng chúng tôi cũng lựa được một điểm khá tốt để trải bạt. Hai thằng con trai trải tấm bạt ra, còn đám con gái thì bày biện đĩa bát.

Trong lúc cả thiên hạ đang cao hứng vì hoa, sự căng thẳng nơi Eru lẫn Kyou vẫn không vơi bớt chút nào. Tôi dõi theo ánh mắt của Para thì nhận thấy cô nàng này có vẻ cũng để tâm đến hai người kia.

Cả nhóm bắt đầu ngắm hoa với những tâm sự khác nhau. Mà không, trừ một kẻ ngốc hứng khởi kia ra.

“Nâu xì kìa![15]”

Mikki còn to mồm hơn mọi khi, vui vẻ đập bồm bộp vào lưng Kyou làm lũ bồ câu gần đó bay tán loạn. Tôi và Para đã giữ ý để cho Kyou ngồi cạnh cô nàng, thường thì Kyou sẽ hồi hộp xen lẫn vui vẻ. Có điều suy nghĩ của cậu ấy về Eru hôm nay đã thắng thế. Không rõ người khác thấy thế nào nhưng tôi có thể nhìn rõ cậu ấy không vui. Eru cũng vậy.

Nhưng nếu không để ý đến tâm sự của hai người ấy thì trải bạt ngắm cảnh cũng là thi thú. Tôi và Kyou mang tới mười suất mì xào soba. Mikki mang món karaage[16]. Eru mang bánh hamburger rưới xốt không được như mong đợi lắm, mà vẫn là nâu xỉn. Chúng tôi phải ăn vội vì sợ món Viennetta kem Para bỏ trong thùng giữ nhiệt bị chảy mất.

“Trong tủ lạnh nhà tớ còn một ít onirigi nướng đó, hay để gọi mang đến nhé?”

Khi Para nói vậy, tôi và Mikki cùng đồng thanh “Cũng là nâu mà!”

“Không sao, nâu nhưng ngon là được rồi. Tớ lỡ trùng thực đơn với Kyou nên không thể ca thán gì nhưng như Eru cũng đảm lắm chứ, cậu tự làm hả?”

Tôi quay sang hỏi Eru ngồi cạnh mình. Nhưng cô ấy chưa kịp trả lời, Para ngồi đối diện đã cười khùng khục.

“Ừ, đúng, đúng thế thật. Nhưng mà dễ làm lắm. Cậu xem, món karaage của Mikki cũng ngon lắm.”

Bàn tay nhỏ bé của Eru chỉ vào món karaage thâm sì.

“Từ hồi trung học tới giờ, chưa được ăn lại món karaage của mẹ Mikki nhỉ?”

“Cậu không nghĩ thoáng được rằng món này là do tớ làm sao?”

“Không!”

Trên đầu Mikki nổi lên một quân Bích chữ nho nhỏ. Chẳng hiểu sao trên đầu Eru cũng thoáng hiện lên chữ đó tuy lập tức trở về với chữ. Tâm lí này của cậu ấy thật giống với lúc tôi ăn bánh quy của Mikki và bị cô nàng tỏ thái độ trong căng tin.

Chuyện này là sao, cố nghĩ xem nào.

Eru nổi giận khi tôi trêu chọc Mikki, tức là cậu ấy sợ Mikki bị tổn thương. Nhưng mà Eru không hề nổi giận khi Para nói gì Mikki. Vậy chắc Eru hiểu lầm giữa tôi và Mikki có chuyện gì đó, như là Mikki thích tôi chẳng hạn. Do đó, cậu ấy nổi giận. Nếu cậu ấy biết được tình cảm của Kyou biết đâu cậu ấy sẽ thấy buồn vì tình cảm đó không được Mikki để tâm tới. Điều này cũng có khả năng.

Nhưng nếu thế thì chỉ cần giải quyết hiểu lầm là xong. Giải thích tình hình cho Mikki hay... khoan đã. Thế thì sẽ làm lộ tình cảm của Kyou mất. Vậy thì, tôi hay Mikki vờ thích ai khác là được chăng? Không, nghĩ thế nào cũng chẳng ổn.

“Đúng là ngon thật đấy, món do Miyazato nấu.”

“Hê hê, cảm ơn Para.”

Eru nói cảm ơn nhưng vẫn không vơi nỗi buồn.

“Ha ha! Thật sự! Ngon quá!”

“A, cảm ơn.”

Dấu hiệu vui mừng trên đầu Mikki càng to hơn bao giờ hết. Cô nàng có vẻ không hề nhận ra cảm xúc nơi Eru, dù sao cũng chẳng phải điều xấu. Thường thì những cảm xúc tích cực đó sẽ nuốt hết nỗi buồn của mọi người chung quanh.

Nhưng lần này không có tác dụng rồi.

“Thật sự, thật sự rất ngon đấy, Miyazato.”

“Ừ, ừ.”

Kyou gục đầu trước nỗ lực tấn công trực diện bị đánh chìm. Tôi cho rằng Para sẽ tìm cách khiến Eru vui lên khi cậu ấy cụp mắt xuống như thế nên liền đánh mắt sang cô nàng.

Para thoáng lúc lắc đầu, cô nàng liền dùng đũa gắp một đĩa lớn món mì xào soba do Kyou làm, sau đó vùi đầu ăn.

“Ôi, on oá i[17].”

“Đừng vừa ăn vừa nói!”

“... in ỗi[18]! Mì soba Kyou làm ngon quá đi. Miyazato này, ăn đi nào!”

Cậu ấy đẩy cái âu lớn đựng phần mì soba cho năm người ra trước mặt Eru. Chắc chắn Para muốn nhắc tên Kyou để thăm dò tâm trạng của Eru. Tôi cũng có ý như vậy nên thầm cảm ơn hành động của Para.

Nhưng mà tâm ý của Para và tôi như đánh vào không khí.

Eru không động đũa vào món mì soba của Kyou, thậm chí còn lắc đầu nguầy nguậy.

“Không, không cần! Đúng, đúng rồi, bụng tớ không thấy đói lắm!”

“... Ơ, vậy thì để tôi nạp năng lượng thay cho nhé.”

Para lại gắp một đũa lớn mì y như khi nãy trong khi ra hiệu bằng mắt với tôi, sau đó cô nàng lại lim dim đôi mắt mà thưởng thức chỗ mì.

Khi hai cô bạn nói chuyện với nhau, tôi vẫn không ngừng quan sát tình trạng của Kyou, trong thâm tâm chỉ muốn đứng phắt dậy luôn. Nhưng tôi không thể làm vậy được. Nếu tôi có phản ứng tức thì, Eru sẽ nghĩ mọi người khó chịu là do mình. Vậy nên, tôi chỉ biết kìm nén trong khi cầu mong Kyou không làm điều gì khinh suất.

Sau khi ăn mấy miếng hamburger và gà chiên karaage rồi buôn vài chuyện vẩn vơ, cuối cùng tôi cũng có thể nói “Nhà vệ sinh đâu vậy nhỉ? Kyou có biết không?” Kyou nhận thấy ánh mắt ra hiệu của tôi liền nói “Vậy tớ cũng đi” rồi xỏ chân vào giày.

Tôi cũng đi giày thể thao rồi đứng dậy, bước theo Kyou khi cậu ấy bảo “Hướng này.”

Chỗ đó cách nơi chúng tôi trải bạt độ vài chục bước chân. Tuy cũng không tranh thủ được nhiều thời gian nhưng cứ tạm đưa Kyou đi lánh nạn là tốt rồi.

Tôi cũng lo cứ thế này thì Kyou sẽ bị chữ khủng bố kia đè bẹp mất. Những dấu hiệu đó không phải thực thể vật lí nên chắc chắn sẽ không có gì xảy ra nhưng nỗi buồn lớn đến mức khiến tôi liên tưởng đến điều ấy.

“Tôi đã gây ra chuyện gì sao?”

Sau khi đi được một quãng đủ xa để mấy đứa con gái không nghe thấy, Kyou lặp lại câu hỏi ngày trước. Không cần nhìn dấu hiệu trên đầu, vẻ mặt của Kyou đã phơi bày rõ ràng rồi. Cũng chỉ có mình tôi nhìn thấy dấu hiệu đó. Tôi cũng thấy may vì đã kịp đưa Kyou đi trước khi Mikki nhận ra vẻ mặt này của cậu ta.

“Chuyện này không đơn giản chỉ là khó ở thôi đâu.”

Tuy câu than muốn đi vệ sinh chỉ là lời nói dối nhưng hai đứa cũng đi vào trong nhà vệ sinh công cộng.

“Chuyện xảy ra từ bao giờ vậy?”

Tôi cũng không có ý an ủi mấy lời vu vơ trong hoàn cảnh này.

“Sau hôm tôi nghe tư vấn hướng nghiệp.”

“Vậy thì phải có chuyện gì xảy ra vào hôm tư vấn rồi. Biết đâu là vấn đề tâm lí của riêng Eru thôi thì sao?”

Hai đứa đứng cạnh nhau cùng làm “nhiệm vụ”. Kyou dường như đang cố nhớ lại xem ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

“Tôi vẫn chẳng nghĩ ra được điều gì. Cả hai nói chuyện bình thường thôi, nội dung cũng chẳng có gì to tát, mấy câu hỏi khó về sản phẩm mĩ thuật trong môn Lịch sử này, chỉ có vậy thôi. Do có vài chỗ không hiểu nên Miyazato đã hỏi tôi... Buổi sáng tôi có nhận được bánh quy của cậu ấy trên đường đi học, còn thành thật khen ngon nữa.”

“Bánh quy?”

Là bánh quy đó sao?

“Ừ, cậu ấy bảo là muốn thả lỏng một chút khỏi việc học nên mới làm đó.”

“Bánh như thế nào?”

“Loại bánh tròn đơn giản ấy. Jika cũng được cho hả?”

“Ừ, có lẽ cùng loại tôi ăn. Tôi cũng có khen như ông vậy.”

“Vậy thì tôi càng chẳng hiểu sao cậu ấy lại giận mình nữa.”

Đúng rồi, không hiểu nổi.

Nếu thực sự là thế chắc Kyou cũng nên có chút bực mình với Eru. Bản thân không làm ra chuyện gì cả nhưng đột nhiên lại bị tẩy chay một chiều như thế.

Vậy mà, trên đầu Kyou không hề hiện lên quân Rô chữ, vậy cũng có nghĩa là cậu ấy thực sự lo lắng khi bị cô bạn giận. Sự khác biệt này giữa cậu ấy và tôi khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó.

“Vậy để tôi hỏi trực tiếp xem sao?”

Chuyện đã tới nước này thì chỉ có cách như vậy thôi, nhưng vẻ mặt Kyou vẫn chẳng tươi tỉnh hơn chút nào.

“Nhưng ông hỏi thế khác nào khẳng định là tôi đang để tâm đâu. Nếu thực sự tôi là người có lỗi, cậu ấy sẽ càng bực dọc hơn.”

Tôi thấy anh chàng này đã suy nghĩ quá mức rồi, nhưng mà...

“Đúng là ông.”

Vậy thì nên làm thế nào đây? Mục tiêu của tôi là giảng hòa cho hai người bọn họ. Chuyện an toàn nhất để nhắc đến lúc này chắc là bánh quy.

Ừm. Ơ mà, lúc đó Eru có nói là Para với Kyou vẫn chưa được mời ăn bánh, mấy lời đó là nói dối. Lời nói dối đó là có ý gì? Kyou đã ăn bánh thì có gì không tốt chứ? Ừm...

“Vậy thì, tôi sẽ thử khơi lại vụ bánh quy lần trước với Mikki xem sao. Biết đâu lại phát hiện ra điều gì. Chắc ổn chứ?”

“Ừ, chắc được đấy.”

Được rồi, cứ quyết làm theo cái chiến lược không ra đâu vào đâu đó trước đã. Sau đó quan sát phản ứng trong lòng mỗi người rồi suy xét xem sao. Đã đến lúc nghiêm túc hành động rồi. Cũng hợp với tính cách của mình.

Khi chúng tôi quay lại bạt, Mikki đang nổi quân Bích chữ. Vẫn như mọi khi. Para là quân Cơ chữ và quân Chuồn chữ cùng song song tồn tại. Vẫn như mọi khi. Chỉ có mình Eru gặm nhấm nỗi buồn to lớn là khác với mọi khi.

Tôi ngồi xuống rồi đột ngột đi thẳng vào vấn đề như thế thì quá lộ liễu nên đầu tiên cứ lựa chuyện rồi dần đá sang cũng được.

Tôi đã định nói mấy chuyện vô thưởng vô phạt như giờ này năm sau bọn mình đã là sinh viên rồi.

Nhưng Mikki đã dùng một tiếng ho “e hèm” vô cùng vụng về để chặn lời tôi lại.

Mikki lại vờ “e hèm” thêm một tiếng nữa như trong truyện tranh, chữ kia càng lúc càng phồng to hơn khi cậu ấy nhìn quanh mọi người một lượt.

“Coi nào, đúng lúc hai cậu quay lại, tớ có thứ này muốn cho mọi người cùng xem.”

Tôi thấy khá đột ngột nhưng biết đâu lại là một chuyện vui nào đó giúp tôi quan sát được tâm trạng mọi người thì sao nên cứ kệ Mikki nói. Có gì tính sau.

Mikki chẳng hiểu sao lại có vẻ bối rối, cô nàng đặt cái túi vẫn để sau lưng lên trên đùi.

“E hèm, ừm, thật ra thì tớ...”

Mikki lại nhìn một lượt gương mặt bạn bè lần nữa, hớn hở khi đám bạn đều tỏ vẻ thắc mắc như để nhấn mạnh tầm quan trọng.

“Chuyện gì vậy?”

Khi tôi mất kiên nhẫn mà hỏi giật thì Mikki giơ tay lên “Đây này!”

“Tớ đã làm bánh quy đấy! Nào, vỗ tay đi. Bộp, bộp.”

Người duy nhất vỗ tay hưởng ứng lời kêu gọi của Mikki chỉ có mình Eru. Ba đứa chúng tôi đứng hình trước lời tuyên bố đó.

“Này, phản ứng vậy là sao?”

Vừa mới hù chúng tôi một phen mà không được phản ứng như mong đợi, Mikki có vẻ không vui. Đầu tiên Para nói thay lời tôi.

“Vẫn tỉnh táo đó chứ?”

“Hả?”

Para bắt chước vẻ mặt hằm hằm của Mikki rồi thụi một quả. Nhưng chẳng ai cười nổi trước cảnh kì khôi đó, giờ đến lượt tôi lên tiếng đại diện cho cảm xúc của Kyou và Para.

“Có chuyện gì mà đột ngột làm vậy?”

Câu này có hai tầng ý nghĩa. Một thay cho lời của Kyou, tại sao lại bỏ bánh quy ra vào lúc này. Thời điểm quá chuẩn xác, có khi nào đã nghe lén câu chuyện của chúng tôi. Một ý nghĩa nữa là thể hiện cảm xúc của Para và chính tôi, cô nàng này còn không làm nổi việc nhà thì lí nào lại nghĩ tới chuyện làm bánh.

“Ừ, thì tớ muốn thay đổi không khí chút.”

Nhưng sao nhất nhất phải chọn thứ này chứ?

Tôi đã chơi với cô bạn từ hồi cấp hai, Para cũng vô cùng thân thiết nên hai đứa tôi biết thừa. Mikki đối với việc nhà cũng tệ hại kinh khủng ngang ngửa cái dây thần kinh vận động yếu kém đến mức không thể đi nổi xe đạp của Para.

Cô nàng ấy còn lười đến không thèm vá chỗ rách trên tất rồi lấy lí do “Thôi, coi như mốt mới đê.” để bao biện cơ mà. Chuyện nấu nướng hiển nhiên là càng bó tay hơn.

Nét mặt của mấy đứa chúng tôi có vẻ quá bối rối hay sao, chẳng hiểu Mikki nghĩ gì mà đột nhiên cất cao tiếng cười ha ha rồi liền giải thích.

“Đúng là cũng hiếm khi tớ nấu nướng. Thật ra thì...”

Lúc đó, Eru có khẽ kêu “A” lên nhưng Mikki không nhận ra. Cũng có thể cô nàng đã nghe thấy nên liền lái những lời tiếp theo sang một nghĩa khác.

“Eru bảo tớ thử làm xem sao. Thì đấy, bánh hôm trước Jika nhón trộm của tớ là Eru làm mẫu cho đấy. Vậy mà tên này lại nhón mất, a, cứ nghĩ tới lại thấy bực mình.”

Một quân Rô chữ đích thực hiện ra trên đầu nhưng Mikki lại cười liền, “Vậy nên,” cô nàng nói tiếp. Hệ thần kinh của cô nàng này vẫn cứ quái đản như mọi khi nên chẳng có gì phải lo lắng.

“Tớ đã mượn công thức đó làm thử đấy.”

“A, ra vậy. Công thức của Eru thì đảm bảo an toàn rồi.”

“An toàn là sao?”

Tôi nghe thấy cũng xuôi nên định nói vài lời hòa hoãn, ai dè nỗi buồn của Eru vuột ra theo tiếng “a” khi nãy không có dấu hiệu gì xẹp bớt. Tôi căng óc suy nghĩ. Nếu chỉ hướng dẫn công thức làm bánh thôi thì không việc gì phải buồn tới mức đó cả.

Nụ cười viên mãn của Mikki hoàn toàn đối lập với tâm trạng của Eru, cô nàng tiếp tục thao thao.

“Tớ đã phải luyện tập suốt cả tuần nay đấy. Chắc chắn là rất ngon.”

“A, ‘may mà kịp’ là ý đó hả?”

“Đúng, ăn thử đi.”

“Tớ đã ăn trước bánh Eru làm rồi, tiêu chuẩn cao lắm đấy. Mikki có vượt qua nổi không đây.”

Đây là kiểu nói chuyện đá xoáy nhau theo lệ thường với Mikki.

Cung cách nói chuyện giữa cả hai vẫn không hề thay đổi gì từ thời trung học, cũng có thể coi là thoải mái. Tôi không hề có ý ghét bỏ hay muốn làm tổn thương gì đối phương.

Vậy mà, câu nói của tôi lại khơi lên một chút tức tối trên đầu Eru. Có khi nào cậu ấy coi là thật không? Nhưng tôi cũng không có thời gian đâu mà suy nghĩ.

“Chắc không so được với Eru đâu.”

Những lời Mikki nói ra càng khiến cơn giận của Eru tăng lên, nỗi buồn cũng theo đó mà phình to.

Cô bạn này như muốn chạy khỏi đây vậy. Do thứ tình cảm đang đè nặng trong lòng. Chính vì tôi đã biết được điều đó, nên hành động tưởng như đột ngột của Eru trong mắt mọi người tôi lại thấy hoàn toàn hợp lí.

Cảm xúc đang căng cứng bên trong tuôn dữ dội ra ngoài, Eru gườm gườm nhìn tôi với vẻ dữ tợn.

Cậu ấy bật dậy nói “Tớ đi rửa tay” rồi xỏ giày vào và nhanh chóng bước đi.

“Hơ? Tự nhiên làm sao thế?”

Nghe thấy tiếng Mikki sau lưng, tôi chỉ có thể chậm rãi đứng dậy vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhanh ra hiệu bằng mắt cho Para lo liệu những việc khác rồi xỏ chân vào giày.

“Jika cũng vậy hả? Có khăn ướt này!”

“Đợi tớ chút được không? Xin lỗi nhé.”

“Mikki, trong lúc đợi ba đứa mình chơi rút bài Joker nhé? Không sao, ai chẳng thích chơi bài.”

Trong lúc Mikki đang cười vang vì câu nói hài hước ngốc nghếch của Para, tôi đuổi theo Eru.

Tôi chẳng nghĩ ra nổi mình nên làm thế nào.

Cũng chẳng thấy phiền nữa.

Muốn đuổi theo thì đuổi theo vậy thôi.

Tôi lập tức trông thấy bóng dáng cô bạn.

Bóng lưng nhỏ nhắn đang guồng chân chạy về phía cổng ra của công viên.

“Eru.”

Tôi bước lại gần và cất tiếng gọi thì thấy người cô ấy khẽ run lên. Nỗi tức giận đã không còn thấy trên đầu cô ấy, chỉ có nỗi buồn khổng lồ cùng dáng vẻ đó đang cắt qua Mặt trời rọi vào mắt tôi.

Eru nghe thấy tiếng tôi nhưng không quay lại mà tìm cách đi lẩn vào giữa hàng cây. Tôi không chút do dự mà đuổi theo bóng lưng cô ấy.

“Có chuyện gì?”

Tôi biết lời này rất thô lỗ nhưng chẳng biết phải đặt câu hỏi nào khác. Eru không đáp, cứ phăm phăm bước lại chỗ mấy bụi cây không người.

Cứ đi thế này mãi cũng không ổn. Tôi liền nghĩ đến chuyện ngăn cậu ấy lại.

Nhưng tôi không có cơ hội làm điều ngu ngốc đó.

Không biết Eru có đang nghĩ cho tôi hay không. Tốc độ bước chân của cô bạn dần chậm lại.

Cuối cùng cậu ấy cũng dừng lại như thể đã kiệt sức.

Tôi lỡ đi quá cậu ấy vài bước rồi cũng dừng lại theo.

Có lẽ cậu ấy định nói điều gì với tôi chăng?

Trong ngực tôi tràn ngập cảm giác bất an lẫn đôi chút trông mong khi nhìn tấm lưng nhỏ bé đó và chờ đợi, nhưng tôi chỉ nghe được tiếng nói mỏng manh “Cứ kệ tớ đi.”

Giọng nói đó nhẹ nhàng và dứt khoát nhưng chẳng hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy xót xa.

Tôi đứng đực ra đó chẳng nói được điều gì, giọng nói nhỏ rí đó lại cất lên “Xin lỗi”.

Tôi chẳng biết nên làm gì, chỉ lắc đầu một cái thật mạnh.

“Không, cậu đâu cần xin lỗi. Chính tớ cũng không rõ mình đã làm gì có lỗi nên mới đuổi theo cậu thôi. Nếu do tớ thật thì xin lỗi cậu.”

Tôi đợi mãi chẳng có lời đáp, may sao lại có mấy đứa nhóc từ đoạn đường gần đó ùa tới nên Eru mới cất tiếng xin lỗi lần nữa. “Jika chẳng làm gì có lỗi cả. Xin lỗi.”

“... Không, vậy sao? Vậy thì, cậu gặp vấn đề gì khác ư? Nếu là chuyện có thể tâm sự ra...”

“Không liên quan gì tới Jika.”

Khi bị nói thẳng vào mặt như thế, thường tôi sẽ rút lui. Nếu cậu ấy đã không mong người khác giúp đỡ, tôi cũng không cố xen vào. Nhưng tôi lại không thể suy nghĩ như vậy.

“Có thể không liên quan, nhưng biết đâu tớ lại làm được gì đó chăng. Nếu là chuyện có thể tâm sự, mong cậu hãy nói cho tớ biết.”

Tôi còn không biết mình đang nói gì nữa. Chỉ biết lặp lại những lời đề nghị đã bị từ chối khi nãy. Đáng lẽ không nên quá để tâm đến đối phương cơ mà.

Trong khi tôi còn đang hối hận, Eru đã nhỏ giọng đáp lời.

“Cũng chẳng có chuyện gì cả.”

Ít nhất không phải câu từ chối. Nhưng tôi không hiểu sao cậu ấy lại trả lời khác hẳn khi nãy.

Một phút? Năm phút? Mười phút? Tóm lại là sau một kh