Kết thúc
“Muốn biết tất tần tật về tớ không?”
“Ý là sao?”
“Nghĩa đen chứ sao. Từ lúc sinh ra cho tới khi chết đi. Từ trong tim cho tới từng ngóc ngách.”
“Hừm, có lẽ không cần thiết.”
“Có lẽ là sao?”
“Nếu là chuyện có thể kể, cứ kể đi tớ sẽ muốn nghe.”
“Không cần phải biết tất cả sao?”
“Biết quá nhiều chỉ tổ thêm hoang mang thôi. Tớ tin là vậy.”
“Ngượng ghê, thôi khỏi.”
“Hơn nữa, từ khi quen nhau đến giờ, chắc chắn phải có điểm gì ở cậu mà tớ không biết chứ.”
“Nghe người ta nói đã.”
“Đây.”
“Cậu nói đúng, trước khi ta quen biết một ai, họ đã có cuộc sống riêng của mình rồi. Có muốn biết cũng chỉ có thể biết được một phần mà thôi.”
“Nếu đã vậy, ta hãy cứ nhìn thấy họ vào những lúc tốt nhất là được rồi.”
“Vậy sao, nghe như là định mệnh ấy nhỉ.”
“Có lẽ. Cũng có thể một lúc nào đó ta sẽ thấy được những thứ chưa bao giờ thấy nơi họ. Như chuyện người đó kể cho ta nghe, hay nằm trong kỉ niệm của một ai khác.”
“Được thế thì vui quá.”
“Nên trừ những chuyện có thể vui vẻ chia sẻ với nhau, cứ để những thứ khác là sự tò mò khám phá đi.”
“Vậy tớ cũng làm thế.”
“Cậu sẽ tin tớ chứ?”
“Ôi, ngượng lắm, tớ không nói nữa. A, à, vậy thôi chào nhé.”
“À, ừ, chào nhé.”
“Chào cậu.”
“Cậu này.”
“Sao?”
“Có chuyện này, tớ cũng nghĩ khá nhiều.”
“Ừ?”
“Tớ nghĩ cậu có thể muốn biết.”
“Tớ có thể muốn biết sao?”
“Chẳng là...”
“Ừ?”
“Ghé nhà tớ chơi không?”
HẾT