Chương 1542 Tiên Nhân Lục Trường Sinh, Tiên Võ cung chấn động! (2)
Chuyện này đúng là có chút kỳ quái.
Nhiều Tiên Nhân như vậy mà lại không thể tìm ra bảo tàng Kim Tiên ư?
Nếu thật sự nằm trong Côn Ngô giớ chẳng lẽ Thiên Tiên lại không tìm ra được?
Thế nhưng nghĩ tới điểm đặc thù của Kim Tiên thì chuyện ngay cả Thiên Tiên cũng không tìm thấy cũng không khó hiểu lắm.
Nhưng Lục Trường Sinh nhất định không thể bỏ lỡ.
Hắn muốn tới Côn Ngô giới để tìm hiểu thực tế.
Chỉ là trước khi tới Côn Ngô giới, Lục Trường Sinh cần hỏi thăm một vấn đề.
“Những năm qua vì sao nguồn cung mảnh vỡ đại đạo lại bị cắt mất?”
Giọng điệu của Lục Trường Sinh thoáng vẻ chất vấn.
Kỳ thực sau khi Lục Trường Sinh giáng lâm đã thử tra xét bảng thuộc tính.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: 84.080.000 (Vạn cổ vô nhất)
Hồng Trần đạo quả: 36% (Thần Thông Hư Giới)
Vạn Linh đạo quả: 52% (Thần Thông Thôn Linh)
Huyết Nhục đạo quả: 26% (Thần Thông Vĩ Lực)
Đặc tính Nhục Thân Bất Hủ: Nhục thân bất hủ
Ngộ tính thôi diễn: Có thể sử dụng đại lượng ngộ tính để tiến hành thôi diễn
Chẳng ngờ thông tin trên bảng thuộc tính lại khiến Lục Trường Sinh giật nảy mình.
Thậm chí hắn có chút tức giận.
Bởi vì điểm ngộ tính của hắn vẻn vẹn chỉ tăng lên có 30 triệu.
Chỉ có 30 triệu điểm ngộ tính mà thôi.
Quả thực là quá ít.
Lục Trường Sinh nhớ rất rõ, hắn để lại phân thân ở Giới Hải, đồng thời vẫn luôn luyện hóa mảnh vỡ đại đạo.
Dù luyện hóa có chậm thì một năm cũng có thể tăng mấy triệu điểm ngộ tính.
Từ khi hắn tiến về Thiên giới tới giờ đã qua 150 năm.
Nói chính xác hơn là 160 năm.
Trong quãng thời gian dài dằng dặc như thế, lẽ ra một năm phải tăng mấy triệu điểm ngộ tính nhưng giờ mới có thêm 30 triệu điểm?
Chuyện này thật sự rất khó hiểu.
Hơn nữa, qua ký ức của phân thân, Lục Trường Sinh cũng được biết.
Tiên Võ cung cắt đứt nguồn cung ứng mảnh vỡ đại đạo của hắn.
Thế nên tất nhiên Lục Trường Sinh phải hỏi thăm rõ ràng.
Cả đại điện lập tức yên tĩnh trở lại.
Rất nhiều người đều cúi đầu không dám nói lời nào.
Cuối cùng vẫn là Phá Vọng lão tổ mở miệng: “Lục đạo hữu, chuyện này đều là tội của một mình ta.”
“Sau khi đạo hữu rời đi, Tiên Võ cung do ta chấp chưởng. Vì bảo toàn Tiên Võ cung nên ta không thể không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bám vào một số cường giả Tổ cảnh trong các thế lực Thiên giới.”
“Đối với đám cường giả Tổ cảnh kia hầu như là cần gì cho nấy. Một số cường giả Tổ cảnh muốn có mảnh vỡ đại đạo, bởi vậy Tiên Võ cung cũng phải dốc toàn lực cung ứng mảnh vỡ đại đạo cho đối phương.”
“Thậm chí đối phương muốn vốn liếng Tiên Võ cung tích lũy ta cũng phải cố hết sức cung ứng. Thế nên nhiều năm qua mới khiến nguồn cung mảnh vỡ đại đạo cho đạo hữu bị cắt ngang, giờ ta xin mặc cho đạo hữu trách phạt!”
Phá Vọng lão tổ nói ra lý do.
Cự Đỉnh lão tổ há to miệng.
Nhưng cuối cùng lại không nói câu nào.
Quả thực Phá Vọng lão tổ chỉ nói sự thật.
Những năm qua Tiên Võ cung đúng là có thể sống sót, nhưng lại sống quá ấm ức.
Lúc nào cũng phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Ai cũng có thể tới đe doạ Tiên Võ cung.
Mà Tiên Võ cung từ trước tới giờ không hề phản kích, gần như luôn là đòi gì cho nấy.
Thế nhưng làm vậy cũng có tốt chỗ.
Đó chính là Tiên Võ cung vẫn có thể sống sót tới giờ.
Thậm chí Tổ cảnh mà Tiên Võ cung đầu nhập vào đã chết nhưng Tiên Võ cung vẫn sống tiếp được.
Cùng lắm thì lập tức thay đổi mũi nhọn, đầu nhập vào một thế lực Thiên giới khác mà thôi.
Dựa vào “nhịn” nên Tiên Võ cung mới có thể tồn tại đến tận giờ này.
“Phá Vọng đạo hữu làm sai chỗ nào?’
“Nếu không có ngươi tận tâm tận lực bảo toàn Tiên Võ cung, chỉ sợ Tiên Võ cung đã bị hủy diệt từ lâu.”
Lục Trường Sinh lắc đầu, hơn nữa còn khẳng định công lao của Phá Vọng lão tổ.
Hắn biết rõ, trong tình cảnh Thượng Tiên Thiên giới hoành hành khắp nơi, có thể bảo toàn Tiên Võ cung như hiện nay là chuyện khó khăn cỡ nào.
Một nước đi vô ý có thể khiến cả bàn cờ đều thua.
Có lẽ chuyện này cũng có liên quan tới những điều tộc Thần Nhãn của Phá Vọng lão tổ từng phải trải qua.
Lúc trước tộc Thần Nhãn suýt nữa đã bị diệt, mà Phá Vọng lão tổ cũng phải lang bạt khắp nơi.
Hắn không muốn tiếp tục trải qua những tháng ngày đó lần nữa.
Bởi vậy Phá Vọng lão tổ dốc hết toàn lực cũng muốn bảo toàn Tiên Võ cung, không muốn tộc Thần Nhãn lại đi vào vết xe đổ, phải sống cảnh ăn bữa hôm lo bữa mai như trước kia nữa.
“Có điều giờ khác rồi.”
“Từ giờ trở đi, không cần e ngại bất cứ kẻ nào, toàn lực thu thập mảnh vỡ đại đạo rồi đưa tới chỗ phân thân của ta.”
Lục Trường Sinh dặn dò.
“Vâng thưa Cung chủ!”
Mọi người cung kính nói.
Lục Trường Sinh trên danh nghĩa vẫn là Cung chủ của Tiên Võ cung.
Kỳ thực có phải Cung chủ hay không đều không quan trọng.
Hiện giờ Lục Trường Sinh đã là Tiên Nhân chân chính.
Không một ai dám làm trái ý hắn hết.
Phá Vọng lão tổ há to miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm lời nào, hắn sẽ nghe theo mệnh lệnh của Lục Trường Sinh.
“Giờ ta muốn tới Côn Ngô giới một chuyến.”
Lục Trường Sinh nói.
“Cung chủ, cái tên Cốt lão tổ chuyên bắt chẹt chúng ta thì phải làm sao đây? Hắn có quan hệ mật thiết với một vị Tiên Nhân Vạn Tiên Minh đấy.”
Cự Đỉnh lão tổ hỏi.
“Cốt lão tổ?”
Lục Trường Sinh lập tức hiểu ra.
Hiện giờ chỗ dựa của Tiên Võ chính là tên Cốt lão tổ này.
Mà Cốt lão tổ lại là thủ hạ của một vị Tiên Nhân trong Vạn Tiên Minh, chống lưng rất cứng.
Nhưng Lục Trường Sinh đã trở về thì sao còn để người ta bắt chẹt được nữa?
“Ừm, ta sẽ để lại một bộ phân thân cường đại, đủ để đối phó với bất cứ Tổ cảnh nào.”
“Nếu Cốt lão tổ lại tới thì cứ giết luôn đi.”
“Về sau Tiên Nhân của Vạn Tiên Minh có ta giải quyết!”
Lục Trường Sinh bình tĩnh nói.
Tựa hồ cũng không quá để ý tới Vạn Tiên Minh.
Thái độ thế này khiến trong lòng mọi người không khỏi kinh hãi.