← Quay lại trang sách

Chương 1590 Gặp lại U tộc, Lục Trường Sinh hiện thân! (5)

“Dù sao cũng là Tiên Quân đỉnh tiêm đã vượt qua tầng thang Thiên Tiên thứ mười mà. Nhưng hắn đã bị U tộc nhắm vào, không biết Trường Sinh Tiên Quân có thể chống lại chúng hay không?”

Tâm trạng mấy người Bạch Nhạn Tiên Quân cũng rất kích động.

Có thể khiến U tộc nhắm vào như vậy thì chắc chắn đám sinh mệnh Thiên Ngoại này cũng phải chịu thiệt nhiều trong tay hắn.

“Lục Trường Sinh, nhớ kỹ lấy, tên ta là Khải!”

U tộc chậm rãi bước ra.

Hình thể khủng bố tràn đầy cảm giác áp bách.

U tộc không có khuyết điểm rõ ràng, chúng am hiểu nhất là luyện thể.

Am hiểu lấy sức chứng đạo!

U tộc trước mắt hẳn là kẻ nổi bật trong số đó.

Trong lòng Để Lục Trường Sinh cũng nảy sinh một chút cảm giác nguy hiểm.

Nhưng cũng chỉ có thế thôi.

“Giết!”

Lục Trường Sinh động.

Hắn đấm ra một quyền, “Huyết Nhục đạo quả” nổi lên sau lưng.

“Thần Thông Vĩ Lực!”

Huyết Nhục đạo quả của Lục Trường Sinh đã gia tăng nên Thần Thông Vĩ Lực cũng đồng thời tăng lên.

Lại thêm sức mạnh Tiên Thể.

Về cơ bản dù là những thất kiếp, bát kiếp Đại Tiên Quân thì sức mạnh cũng chỉ như vậy mà thôi.

Khóe miệng U tộc “Khải” khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt.

Sau đó hắn duỗi bàn tay to to như cái thớt lớn ra, nắm tay siết lại thành quyền, trực tiếp đấm ra một quyền.

“Uỳnh.”

Dòng khí Hỗn Độn trực tiếp bị đánh nổ.

Sức mạnh khủng bố khiến những Tiên Quân và sinh mệnh Thiên Ngoại vây xem xung quanh cũng cảm thấy ngạt thở.

Nhất là mấy người Bạch Nhạn Tiên Quân lại càng chấn động không gì sánh nổi. Tất cả mọi người là Tiên Quân cấp độ.

Dù có mạnh thì hẳn cũng có giới hạn. ‌

Thế nhưng khi hắn thấy được sức mạnh U tộc “Khải” và Lục Trường Sinh bộc phát ra.

Hắn mới giật mình.

Dù đều là Tiên Quân thì chênh lệch cũng khác nhau một trời một vực.

Hoàn toàn không thể đánh đồng với nhau.

Như thể là tồn tại ở hai cấp độ khác hẳn.

Có lẽ Lục Trường Sinh cũng muốn thử xem rốt cuộc tên U tộc trước mắt mạnh tới mức nào?

Bởi vậy song phương đã có một cuộc va chạm trực diện, không hề khoan nhượng.

Hư không Hỗn Độn nổ vang.

U tộc “Khải” không hề nhúc nhích.

Thân hình vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

Thậm chí trên khuôn mặt U tộc “Khải” còn giữ nguyên nụ cười ban đầu.

Lục Trường Sinh thì sao?

Bắt đầu từ cánh tay của hắn rồi đến thân thể dần xuất hiện từng vết rạn.

Vết rạn trong chớp mắt phủ kín toàn thân.

“Răng rắc.”

Sau một khắc, nhục thân Lục Trường Sinh vỡ vụn, ầm vang sụp đổ, biến thành từng mảnh vỡ huyết nhục.

“Quá yếu…”

U tộc “Khải” lắc đầu.

Hắn còn tưởng Lục Trường Sinh mạnh thế nào cơ.

Thế mà chỉ vậy thôi ư?

So với sức mạnh của U tộc thì chẳng đáng để tâm.

U tộc không ngừng di chuyển trong Hỗn Độn, gặp được vô số chủng tộc và đủ loại hệ thống tu hành.

Nhưng riêng về mặt luyện thể, về sức mạnh nhục thân thì U tộc chưa từng gặp sinh mệnh nào luyện thể mạnh hơn U tộc cả.

Tiên tộc có thể nói là tương đối đặc thù.

Có thể ngăn cản U tộc lâu như vậy.

Đương nhiên đó là vì lão tổ U tộc vẫn chưa thức tỉnh.

Một khi lão tổ U tộc thức tỉnh thì đó cũng là lúc chiến tranh kết thúc.

Đặc thù của Tiên tộc thể hiện trên khía cạnh nhục thân bất hủ.

Nhục thân bất hủ đúng là rất cường đại.

Có lẽ sức mạnh không hề nổi trội, phòng ngự cũng không hề nổi trội, nhưng sức mạnh sinh mệnh lại vô cùng cường hãn.

Trừ khi triệt để vỡ nát, chôn vùi mỗi một hạt huyết nhục của Thiên Tiên.

Nếu không Thiên Tiên sẽ không tử vong, cũng không thể vẫn lạc.

Mà chỉ bị trấn áp.

Rất nhiều sinh mệnh Thiên Ngoại chỉ có thể trấn áp Tiên Quân.

Nhưng nếu muốn chém giết Tiên Quân, đánh vỡ hạt huyết nhục của Tiên Quân, triệt để phá vỡ đặc điểm nhục thân bất hủ này thì phải trông vào U tộc.

Đặc biệt là “Khải” cũng không phải U tộc bình thường.

Hắn là cấp Vương của đám U tộc!

Trong cơ thể hắn có huyết mạch của cấp Vương.

Dù huyết mạch cấp Vương chưa được kích hoạt nhưng vẫn là huyết mạch cấp Vương.

Vẫn là tồn tại cao cao tại thượng trong U tộc.

“Máu cấp Vương, Phấn Toái Chân Không!”

U tộc “Khải” đột nhiên khẽ quát một tiếng.

Toàn thân hắn hiện lên một tầng quang mang huyết sắc.

Tựa như máu tươi đỏ thẫm.

Cùng lúc đó hắn lại đấm ra một quyền.

Một quyền này đánh ra, rơi vào trong huyết nhục đang vỡ nát của Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh cũng cảm thấy không thích hợp.

Hạt huyết nhục của hắn thế mà đang nhanh chóng vỡ nát.

Một khi hạt huyết nhục vỡ nát thì cũng có nghĩa là nhục thân bất hủ bị phá.

Nếu tất cả hạt huyết nhục đều vỡ nát vậy chính là lúc Tiên Nhân vẫn lạc.

Giờ phút này, rốt cuộc Lục Trường Sinh cũng hiểu vì sao U tộc lại khác những sinh mệnh Thiên Ngoại còn lại.

Nguyên nhân rất đơn giản.

U tộc có thể phá hủy nhục thân bất hủ của Tiên tộc.

Dù là hạt huyết nhục cơ bản nhất thì U tộc cũng có thể đánh vỡ.

Trong chớp mắt, nhục thân của Lục Trường Sinh vỡ vụn một phần mười.

“Thì ra là thế…”

Trong lòng Lục Trường Sinh sáng tỏ.

Bị vỡ vụn một phần, hơn nữa chỉ xảy ra trong khoảnh khắc.

Có lẽ sau một hơi thở nữa nhục thể của hắn sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Trong lòng Lục Trường Sinh khẽ động.

“Vù vù.”

Hồng Trần đạo quả trong cơ thể khẽ rung lên.

Ngay sau đó, Hư giới khổng lồ giáng lâm.

“Ừm?”

“Đây là…”

Bỗng nhiên, “Khải” ngẩng phắt đầu lên.

Trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Có lẽ sinh mệnh Thiên Ngoại và Tiên Quân khác đều không nhìn thấy Hư giới.

Thậm chí còn không cảm ứng được Hư giới.

Nhưng “Khải” thì khác.

Hắn là U tộc.

Hơn nữa còn là kẻ có huyết mạch cấp Vương.

Huyết mạch cấp Vương ban cho hắn rất nhiều năng lực khó tin.

Dù hiện giờ chưa kích hoạt huyết mạch cấp Vương nhưng hắn vẫn có đủ loại năng lực thần dị so với U tộc khác.

Mà bây giờ “Khải” đã tận mắt “nhìn thấy” một “Thế Giới” khổng lồ đột ngột xuất hiện giữa hư không, đồng thời cuốn tới như muốn hoàn toàn bao phủ phạm vi trăm dặm xung quanh.

“Khải” muốn nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi trăm dặm.

Thế nhưng đã quá muộn.

Nơi này là Hỗn Độn, có khí Hỗn Độn bao phủ nên hành động của hắn sẽ bị hạn chế ở một mức nhất định.