← Quay lại trang sách

Chương 1706 Mệnh danh “vô thượng”! Vô thượng thiên kiêu sinh ra, toàn tông môn chấn động!

Chỉ sợ đều có thể.

Nhưng ý nghĩa không lớn.

Mặc kệ Lục Trường Sinh chồng chất bao nhiêu phân thân Huyết Nhục thì cũng chỉ có thể tăng lên chiến lực mà không cách nào gia tăng cảnh giới.

Dù chồng chất bao nhiêu phân thân thì cũng không cách nào trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.

Thậm chí Lục Trường Sinh có một loại minh ngộ.

Từ tin tức nhận được bên trong Hư giới đã hóa thực.

Sinh mệnh Hỗn Độn là khi sinh mệnh hoàn toàn lột xác.

Bất kể chồng chất bao nhiêu phân thân Tổ cảnh thì bản chất sinh mệnh vẫn cách biệt rất xa.

Bất kể thế nào cũng không thể vượt qua sinh mệnh Hỗn Độn được.

Nói cách khác, muốn dựa vào việc chồng chất phân thân Huyết Nhục để nghịch phạt sinh mệnh Hỗn Độn là chuyện không có khả năng, đừng mơ nữa thì hơn.

“Nếu vậy còn cần hao tâm tổn trí tu luyện Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp nữa không?”

Lục Trường Sinh không khỏi trầm tư.

Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp là một pháp môn thượng thừa.

Kỳ thực hình dung chân ngã không chỉ giúp tăng cường ý thức.

Mà còn có thể nhận rõ “bản thân”.

Trong quá trình này cũng dần dần tăng cường tâm linh.

Thậm chí có thể sau khi Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp viên mãn thì tâm linh bất hủ mà Lục Trường Sinh vẫn muốn đạt thành cũng có thể hoàn thiện.

Thế nhưng Lục Trường Sinh cũng không vội vàng tu luyện Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp.

Hắn muốn gia tăng bình xét cấp bậc trước.

Trước tiên cứ nâng bình xét cấp bậc lên tới “thiên kiêu” rồi tính.

Đến lúc đó quyền hạn lại có thể tiến thêm một bước.

Quyền hạn chính là thứ tốt.

Thế là Lục Trường Sinh đứng dậy và ra khỏi động phủ.

Một trăm tám mươi năm.

Hắn cũng nên ra ngoài “hít thở không khí” rồi.

Dòng người qua lại trước chín thông đạo khảo hạch vô cùng đông đúc.

Trong mỗi thông đạo khảo hạch đều đã có người.

Dù bình xét cấp bậc có thể gặp nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng có thể nghiệm chứng thực lực của bản thân, rất nhiều đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông vẫn thường xuyên đến trải nghiệm “bình xét cấp bậc”.

“Vèo.”

Lục Trường Sinh đi tới trước thông đạo.

“Ừm?”

“Đó là… Lục Trường Sinh?”

“Một trăm tám mươi năm rồi, rốt cục hắn cũng ra khỏi động phủ, hơn nữa vừa ra khỏi động phủ đã tới bình xét cấp bậc luôn?”

“Ta nhớ bình xét cấp bậc của Lục Trường Sinh đã là tuyệt thế, chẳng lẽ lần này hắn muốn nâng bình xét cấp bậc lên thành thiên kiêu?”

Sau khi Lục Trường Sinh xuất hiện, tầm mắt rất nhiều người đều đổ dồn về phía hắn.

Dù đã qua một trăm tám mươi năm, rất nhiều chuyện đã dần lắng xuống.

Thế nhưng khi trông thấy Lục Trường Sinh lần nữa, vô số sự tích liên quan tới Lục Trường Sinh vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu rất nhiều người.

Hơn một triệu điểm cống hiến.

Có thể xuyên qua không gian.

Lại thêm bình xét cấp bậc “tuyệt thế”.

Đủ thứ gộp lại sao có thể không hấp dẫn ánh mắt người khác?

Nhất là lần này Lục Trường Sinh tham gia bình xét cấp bậc, có thể hắn tới để trùng kích bình xét cấp bậc “thiên kiêu”.

Rất có thể vô bọn hắn sẽ chứng kiến sự ra đời của một vị thiên kiêu mới.

Nhất thời, các đệ tử bên ngoài thông đạo khảo hạch đều chấn động.

Thế nhưng cấp độ thiên kiêu không thể coi thường.

Cho dù gần đây thanh thế của Lục Trường Sinh rất lớn, nhưng vậy thì đã sao?

Rốt cuộc Lục Trường Sinh vẫn không phải thiên kiêu.

“Thiên Quang Thánh Tông đã từng có rất nhiều kẻ kinh tài tuyệt diễm, thậm chí ở một mức độ nào đó còn siêu việt thiên kiêu. Thế nhưng cuối cùng có bao người có thể thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn?”

“Không thành thiên kiêu thì thanh danh có lớn hơn nữa cũng không có tác dụng gì…”

Ngược lại rất nhiều đệ tử lâu năm của Thiên Quang Thánh Tông đều có vẻ hết sức bình tĩnh.

Giờ phút này, Lục Trường Sinh đã sử dụng bình xét cấp bậc”tuyệt thế” của chính mình để đi tới thông đạo khảo hạch thứ tư trước.

Lục Trường Sinh căn bản không hề để ý những lời nghị luận của các tu sĩ khác.

“Vèo.”

Lục Trường Sinh bước một bước vào thông đạo khảo hạch.

“Vù vù.”

Thân ảnh Lục Trường Sinh hơi chao đảo.

Hắn đi tới tầng thứ ba mươi.

“Ta có thể tiến vào thông đạo thứ tư chứng tỏ tu vi của ta vẫn là Đăng Thần tứ giai như cũ chứ thông đạo không nhận định Hư giới của ta là Đăng Thần cửu giai!”

Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên vẻ khác lạ.

Xem ra suy đoán của hắn chính xác rồi.

Thế thì chuyến này hắn gia tăng bình xét cấp bậc sẽ không có bất cứ vấn đề.

Với chiến lực của Đăng Thần cửu giai chẳng lẽ còn không đạt được bình xét cấp bậc tại thiên kiêu trong thông đạo thứ tư?

Lục Trường Sinh nhớ rõ lần trước mình đã vượt qua tầng thứ ba mươi, thu được bình xét cấp bậc “tuyệt thế”.

“Có tiếp tục tiến vào tầng khảo hạch thứ ba mươi mốt hay không?”

“Tiếp tục.”

Lục Trường Sinh bình tĩnh đáp lại.

Hoàn cảnh xung quanh nhoáng lên một cái, hắn đã được đưa đến tầng thứ ba mươi mốt.

Kỳ thực Lục Trường Sinh đã biết, tầng hai mươi chín trong thông đạo khảo hạch thứ tư là Đăng Thần ngũ giai cực hạn.

Một khi đến tầng thứ ba mươi chính là Đăng Thần lục giai.

Trước đó Lục Trường Sinh có thể vượt qua tầng thứ ba mươi, chứng tỏ thực lực của hắn đã đạt đến cấp độ Đăng Thần lục giai.

Tuy nhiên cũng chỉ là Đăng Thần lục giai tương đối bình thường.

Nhưng khi ấy cũng là hao tổn 600.000 bộ phân thân Huyết Nhục.

Tổn thất quá lớn khiến Lục Trường Sinh khi ấy không có khả năng tiếp tục đi lên tầng khảo hạch thứ ba mươi mốt.

Nhưng giờ đối mặt với một con dị thú cường đại tại tầng thứ ba mươi mốt.

Lục Trường Sinh chỉ khẽ vung tay lên một cái.

“Rầm.”

Hư giới giáng lâm.

Lần này Hư giới đã triệt để lột xác thành thực chất.

Tựa như một tòa thế giới chân chính.

Chỉ là nhẹ nhàng trấn áp con dị thú đã biến thành bột mịn trong nháy mắt.

“Quả nhiên đối mặt với Hư giới đã hóa thành thực chất, những khảo hạch này thật sự trở nên dễ như trở bàn tay…”

Lục Trường Sinh lập tức bước vào tầng thứ ba mươi hai.

Sau đó vẫn dùng Hư giới trấn áp như cũ, nhanh chóng thông qua.