← Quay lại trang sách

Chương 1723 Quan sát Thiên giới sinh ra! Lục Trường Sinh ngưng tụ chân linh, chiếu rọi vạn vật! (3)

“Chỉ là muốn để ngươi quan sát Thiên giới sinh ra một lần thì nhất định tất cả Đạo Tổ phải cùng ra tay, cộng nhau câu thông Thiên giới, chống lại ý chí Thiên giới, như thế mới giúp ngươi tranh thủ đủ thời gian.”

“Toàn bộ Thiên giới hiện giờ cũng chỉ có mình Trường Sinh Tiên Tôn có thể đáng để chúng ta dốc hết toàn lực.”

“Vậy nên Trường Sinh Tiên Tôn, ngươi đã chuẩn bị kỹ càng chưa?”

Lời Đạo Tổ nói khiến trong lòng Lục Trường Sinh thầm run lên.

Tâm linh bất hủ!

Hắn biết rõ điều này có ý nghĩa gì.

Một khi tâm linh bất hủ thì hắn coi như đã bước vào cấp bậc Đại La Kim Tiên.

Cũng chính là Đăng Thần ngũ giai!

Có lẽ bước vào Đăng Thần ngũ giai sẽ khiến quyền hạn “vô thượng thiên kiêu” của Lục Trường Sinh biến mất.

Nhưng không thành vấn đề.

Với thực lực của Lục Trường Sinh hiện giờ.

Dù đến Đăng Thần ngũ giai hắn cũng vẫn có thể trở thành “vô thượng thiên kiêu” như cũ.

Huống chi tu vi tăng lên thì thực lực của Lục Trường Sinh cũng có thể tăng lên.

Lục Trường Sinh cũng không muốn hao phí quá nhiều thời gian tại cấp độ Đăng Thần tứ giai.

Dù sao tâm linh bất hủ cần rất nhiều thời gian tu luyện.

Nếu cứ chậm rãi chờ đợi chỉ sợ phải đợi cả vạn năm.

Thời gian dài dằng dặc.

Nếu các vị Đạo Tổ có thể giúp hắn một tay thì cũng là chuyện tốt.

Thế là Lục Trường Sinh vui vẻ đồng ý.

“Đa tạ các vị Đạo Tổ!”

Lục Trường Sinh lập tức khoanh chân ngồi xuống. ‌

Bảy vị Đạo Tổ ngồi vây quanh bên người Lục Trường Sinh.

“Bắt đầu đi.”

Bảy vị Đạo Tổ tâm niệm vừa động, trong nháy mắt đã câu thông với Thiên giới.

Đạo Tổ là tồn tại cực kỳ đặc biệt.

Tương đương với đứa con của Thiên giới.

Hệ thống tu hành này tất nhiên có một ít hạn chế, nhưng kỳ thực cũng có điểm đặc sắc riêng.

Tỷ như hiện giờ bảy tôn Đạo Tổ có thể câu thông với ý chí Thiên giới.

Ý chí Thiên giới còn thật sự giáng lâm.

Bảy vị Đạo Tổ tranh thủ lúc này, lập tức che chở ý thức của Lục Trường Sinh tiến vào bên trong ý chí Thiên giới.

“Ầm ầm.”

Ý chí Thiên giới bộc phát.

Nó cảm giác được có ý thức xa lạ xâm nhập vào khu vực hạch tâm của nó.

Nhưng bảy vị Đạo Tổ cũng dốc toàn lực bộc phát, kiềm chế ý chí Thiên giới lại.

Mục đích là kéo dài thời gian.

Có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.

Còn lại phải xem Lục Trường Sinh có thể đi tới bước nào thôi.

Chuyện cảm ngộ chỉ có trong lòng Lục Trường Sinh tự biết.

Có thể khiến tâm linh bất hủ hay không thật ra các vị Đạo Tổ cũng không dám chắc.

Phải xem chính bản thân Lục Trường Sinh.

Giờ phút này, ý thức của Lục Trường Sinh đã tiến vào bên trong ý chí Thiên giới.

Hắn giống như xuyên thẳng đến một mảnh hư không tối tăm mờ mịt.

Không biết phải đi về nơi nào.

Bốn phía liên tục vặn vẹo.

Thế nhưng Lục Trường Sinh loáng thoáng có thể cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh.

Dường như hắn đã đến trong Hỗn Độn.

Hiện tại hắn đang ở tại Hỗn Độn ư?

Không phải các Đạo Tổ đưa hắn vào ý chí Thiên giới sao?

Lục Trường Sinh còn đang cảm thấy khó hiểu.

“Rầm.”

Hư không chấn động.

Mơ hồ có một điểm đen kịt ầm ầm nổ tung trong Hỗn Độn.

Lực trùng kích kinh khủng tới mức dường như có thể chôn vùi hết thảy.

Lục Trường Sinh mở to hai mắt.

Hắn thấy được sức mạnh nổ tung kia.

Cũng nhìn thấy điểm đen kia.

Tựa như lỗ đen nổ tung trong nháy mắt.

Sóng xung kích từ vụ nổ nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Sau khi điểm đen nổ tung lại loáng thoáng tạo thành một không gian.

Không, không phải không gian, mà là thế giới.

Một thế giới Hỗn Độn!

“Thế giới Hỗn Độn… vậy đây là cảnh tượng thế giới Hỗn Độn sinh ra ư? Hoặc phải nói là cảnh tượng Thiên giới sinh ra?”

Trong lòng Lục Trường Sinh vô cùng chấn động.

Thiên giới sinh ra!

Hắn đang tận mắt trông thấy một tòa thế giới Hỗn Độn chân chính được sinh ra.

Cơ duyên như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Rốt cục Lục Trường Sinh cũng đã nhận ra.

Nhờ có bảy vị Đạo Tổ câu thông với ý chí Thiên giới, trợ giúp hắn tiến vào khu trung tâm của ý chí Thiên giới.

Để hắn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Thiên giới sinh ra.

Cảnh này có sức trùng kích rất lớn với Lục Trường Sinh.

Đồng thời Lục Trường Sinh cũng đang điên cuồng phân tích.

Thậm chí trong đầu hắn cũng đang âm thầm hình dung chân ngã, từ đó triệt để trấn định tâm linh.

Thiên giới ra đời.

Tuy chỉ là một mảnh đen kịt.

Thế nhưng từ giây phút Thiên giới sinh ra thì đã có thời gian và không gian.

Chỉ cần có hai loại quy tắc này, theo thời gian dần trôi qua Thiên giới sẽ từ từ hoàn thiện.

Thời gian dần trôi, Thiên giới sáng bừng lên.

Sau đó chính là lúc sinh mệnh được sinh ra.

Toàn bộ Thiên giới có cảm giác sinh cơ bừng bừng.

Lục Trường Sinh dường như cũng đã hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Nhưng hắn tu luyện Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp, từ đầu đến cuối vẫn luôn hình dung chân ngã, giữ vững chân ngã, không hề đánh mất ý thức.

Trong cảm giác thanh tỉnh và nhận biết rõ ràng này, Lục Trường Sinh cảm ngộ hết thảy của Thiên giới.

Hắn thậm chí không biết, vì hắn hình dung chân ngã và trải qua khoảnh khắc Thiên giới sinh ra đến khi sinh mệnh hình thành.

Bất tri bất giác yâm linh của hắn đã trở nên vô cùng cường đại.

Ngay cả Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp cũng tại bất tri bất giác tăng mạnh.

Vốn Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp của Lục Trường Sinh mới chỉ đến tầng thứ năm.

Nhưng giờ tiến độ Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp của hắn đang không ngừng tăng vọt.

Tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, tầng thứ tám, tầng thứ chín… Rốt cục, Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp tầng thứ chín cũng đã viên mãn.

Mà môn Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp này cũng chỉ có chín tầng.

Thế nhưng bên trong Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp viên mãn, Lục Trường Sinh lại mơ hồ nhận ra một chút không bình thường.

Chín tầng chỉ là công pháp viên mãn.

Một khi đến tầng thứ chín viên mãn thì sẽ có thể đạt tới tâm linh bất hủ!

Thế nhưng về mặt lý thuyết môn công pháp này có mười ba tầng.

Từ tầng thứ mười đến tầng thứ mười ba là một cảnh giới theo lý luận.