← Quay lại trang sách

Chương 1739 Hiểu rõ hết thảy huyền bí của nhục thân! Khảo hạch của tháp Hắc Quang!

Đối phương thần thông quảng đại như vậy.

Ngay cả Vân Cung của hắn cũng bị trấn áp.

Nếu quả thật đối phương muốn phá hủy Vân cung hẳn cũng không thành vấn đề.

Giờ Lục Trường Sinh cũng đã hiểu, đối phương chắc chắn là tồn tại còn cường đại hơn cả sinh mệnh Hỗn Độn bình thường.

Tiếp tục trốn tránh trong Vân Cung cũng không có ý nghĩa gì.

“Vèo.”

Lục Trường Sinh sải bước, rời khỏi Vân Cung.

Ra khỏi Vân Cung, Lục Trường Sinh thấy rõ bản thân đang ở nơi nào.

Nơi này dường như là một mảnh đất hoang vu.

Nhưng diện tích vô cùng lớn, nhìn mãi không thấy điểm cuối.

“Thu.”

Lục Trường Sinh thu Vân Cung vào trong cơ thể.

Mắt hắn nhìn quét khắp nơi trên không trung nhưng không phát hiện một bóng người nào.

“Các hạ vẫn không chịu hiện thân ư?”

Lục Trường Sinh thản nhiên cất lời.

“Vù vù.”

Vừa dứt lời, ngay trước mặt Lục Trường Sinh, vô số quang mang từ từ hội tụ thành một thân ảnh.

Thân ảnh này nhìn rất nhỏ nhắn, thậm chí thân ảnh cũng không phải thực thể mà hơi giống hóa thân.

“Qua một vạn kỷ nguyên, ngươi là tu sĩ Đăng Thần đầu tiên có thể xuống tới đáy vực sâu Huyễn Linh.”

Thân ảnh cất lời.

“Hả?”

“Vực sâu Huyễn Linh đã có hơn một vạn kỷ nguyên ư?”

Lục Trường Sinh hơi ngẩn ra, có chút giật mình.

Những hơn một vạn kỷ nguyên.

Lục Trường Sinh thật sự không nghĩ tới nơi này đã có từ lâu như vậy.

Thật ra hắn cũng đã tìm hiểu tin tức về vực sâu Huyễn Linh này.

Trong tin tức đều nói vực sâu Huyễn Linh đã có từ rất xa xưa.

Nhưng rốt cuộc là xưa thế nào thì không có tin tức cụ thể gì cả.

Giờ xem ra vực sâu Huyễn Linh này còn xa xưa hơn cả tưởng tượng của hắn nhiều.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Tòa tháp đen này là sao?”

Lục Trường Sinh hỏi.

“Ngươi có thể gọi ta là ‘Tử Tang’.”

“Ta là một trong những khí linh của tháp Hắc Quang, chuyên tìm kiếm thiên tài, chỉ cần có thể thông qua khảo nghiệm của tháp Hắc Quang là có thể đạt được rất nhiều lợi ích ngươi không tưởng tượng nổi.”

“Những lợi ích này các vực giới này đều khó có thể đạt được.”

“Tiếc là nhiều năm qua ta vẫn bị bỏ lại ở một vực giới hẻo lánh như Bách Hoa Vực, nơi này căn bản không có đỉnh cấp thiên tài, thế nên ta vẫn luôn ở nơi này không thể rời đi.”

Nghe “Tử Tang” giải thích kỹ càng, Lục Trường Sinh mở to mắt.

Hắn cũng dần hiểu “Tháp Hắc Quang” là gì.

Đây là một kiện bảo vật vượt trội hơn cả Hỗn Độn chí bảo.

Nhưng lại chỉ là tử thể.

Tử thể giống như tháp Hắc Quang có vô số, rải khắp các vực giới.

Mà vực giới chính là những nơi như Bách Hoa Vực.

Một tòa tháp Hắc Quang có thể dễ dàng trấn áp Vân Cung, thậm chí cũng có thể trấn áp sinh mệnh Hỗn Độn một cách dễ dàng.

Vậy mà lại chỉ là một trong các tử thể thôi ư?

Thậm chí tử thể như vậy còn có nghìn vạn cái…

Vậy bản thể của tháp Hắc Quang sẽ mạnh tới mức nào nữa đây?

“Vậy là tháp Hắc Quang chuyên tìm kiếm thiên tài, thậm chí vực sâu Huyễn Linh cũng hình thành vì tháp Hắc Quang, thực ra đây chính là một cách chọn lọc ư?”

“Không sai, nếu không thể xuống tới đáy vực sâu Huyễn Linh thì cũng không có tư cách tiến vào tháp Hắc Quang tiếp nhận khảo hạch sơ cấp.”

Lục Trường Sinh chợt bừng tỉnh đại ngộ.

Hơn nữa “Tử Tang” còn nhắc tới một chuyện, thật ra tháp Hắc Quang trong vòng tròn cường giả của Bách Hoa Vực cũng không phải chuyện bí mật gì.

Đương nhiên cường giả ở đây là chỉ sinh mệnh Hỗn Độn.

Phần lớn sinh mệnh Hỗn Độn phổ thông đều không thể đi tới đáy vực sâu Huyễn Linh.

Cũng có nghĩa là tới tư cách tiếp nhận khảo hạch cũng không có.

Nhiều năm qua nguyên nhân vực sâu Huyễn Linh vẫn luôn bình an vô sự là vì sao?

Thật ra cũng vì những thế lực lớn và sinh mệnh Hỗn Độn đều biết dưới đáy vực sâu Huyễn Linh có tòa tháp Hắc Quang này.

Nhưng biết là một chuyện, có thể thông qua khảo hạch lại là chuyện khác.

Sự thật chính là Bách Hoa Vực từ xưa tới nay, trải qua hơn một vạn kỷ nguyên vẫn không ai có thể thông qua khảo hạch sơ cấp của tháp Hắc Quang.

“Ngươi đã hiểu sơ qua tình của tháp Hắc Quang, vậy ngươi có tiếp nhận khảo hạch sơ cấp hay không?”

Tử Tang hỏi.

Thật ra thì Tử Tang cảm thấy rất hứng thú với Lục Trường Sinh.

Dù sao Lục Trường Sinh cũng là tu sĩ Đăng Thần.

Một tu sĩ Đăng Thần lại có thể đi tới đáy vực sâu Huyễn Linh, riêng chuyện này đã không thể tin nổi rồi.

Đương nhiên, dù Lục Trường Sinh có quyết định tham gia khảo hạch thì Tử Tang cũng không tin Lục Trường Sinh có thể thông qua khảo hạch thật.

Bao nhiêu sinh mệnh Hỗn Độn đều không thể thông qua, thử hỏi một tu sĩ Đăng Thần làm sao thông qua nổi?

Thế nhưng Tử Tang vẫn phải làm tròn chức trách của mình.

Chỉ cần đi tới tháp Hắc Quang thì đã có tư cách tiếp nhận khảo hạch rồi.

“Khảo hạch này… có nguy hiểm tới tính mạng không?”

Lục Trường Sinh hỏi.

“Khảo hạch sơ cấp đương nhiên không có nguy hiểm tới tính mạng.”

“Nếu không có nguy hiểm tới tính mạng thì ta sẽ thử xem sao.”

Lục Trường Sinh gật đầu đồng ý.

Không thử mới lạ đấy.

Nhìn Tử Tang ăn to nói lớn như thế.

Hơn nữa tháp Hắc Quang còn có vẻ rất thần dị.

Thậm chí còn tạo ra cả Hỗn Độn kỳ quan như vực sâu Huyễn Linh này.

Nhìn qua là biết vĩ đại thế nào rồi.

Chỉ sợ toàn bộ Bách Hoa Vực đều kém chủ nhân của tháp Hắc Quang.

Đã tới đây rồi, nếu thông qua khảo hạch thì hẳn sẽ đạt được lợi ích khó lòng tưởng nổi.

Không thử thì tiếc.

Tử Tang gật đầu.

Nó vung tay lên.

“Vù vù.”

Cảnh vật xung quanh thay đổi.

Lục Trường Sinh dường như đang đặt mình trong một đại điện rộng lớn.

Trước mặt Lục Trường Sinh lại xuất hiện một chiếc thẻ ngọc.

“Trong thẻ ngọc có một loại pháp môn nhục thân, tên là pháp môn Hỗn Độn Vạn Nguyên cơ bản. Đây là pháp môn nhục thân do chủ nhân sáng tạo, gần như bao gồm tất cả pháp môn nhục thân, có thể nói là loại pháp môn nhục thân hoàn mỹ nhất.”

“Nhưng cũng vì quá mức hoàn mỹ, biến hóa quá nhiều, tu luyện quá khó khăn nên nhập môn cũng rất khó.”