← Quay lại trang sách

Chương 1774 Thánh Nhân tịch diệt! Lục đạo hữu thật sự muốn tiếp nhận nhân quả, không chết không ngừng sao? (3)

Chỉ cần liên tục chuyển tiếp sinh mệnh thì tất nhiên tâm linh cũng có thể trở nên “sinh động” chứ không triệt để tịch diệt.

Nhưng nếu quá lâu không thể chuyển tiếp sinh mệnh thì tâm linh tịch diệt cũng là chuyện sớm hay muộn.

Cho nên trong Hỗn Độn mênh mông này, tuổi thọ của sinh mệnh Hỗn Độn cũng không có một con số chính xác nào.

Cũng vì tâm linh của mỗi người đều không nhau.

Có người tâm linh cường hãn.

Có người tâm linh lại rất yếu.

Bởi vậy tâm linh mạnh yếu khác nhau cũng dẫn đến việc tuổi thọ rất khó xác định.

Nhưng bất kể là mạnh cũng tốt hay yếu cũng được, tâm linh nhất định sẽ tịch diệt.

Chỉ có không ngừng chuyển tiếp sinh mệnh, cuối cùng thành tựu nguyên sinh mệnh, tâm linh và nhục thân triệt để hợp thành một thể thì tuổi thọ mới có thể dài tới vô cùng vô tận.

Đương nhiên, rốt cuộc nguyên sinh mệnh có phải sẽ có tuổi thọ vô cùng vô tận hay không thì Lục Trường Sinh cũng chỉ nghe nói thôi.

Chỉ có nguyên sinh mệnh mới biết rõ.

Chính bản thân Lục Trường Sinh kỳ thực cũng không để tâm tới tuổi thọ cho lắm.

Chí ít hiện giờ hắn cũng không để ý.

Thật sự bởi hắn còn quá trẻ.

Cách một kỷ nguyên còn rất xa.

Vốn không cần cân nhắc tới vấn đề tuổi thọ.

Nhưng Chu Quang lại khác.

Chu Quang đã tới giới hạn tâm linh tịch diệt.

Bất cứ lúc nào tâm linh cũng có thể tịch diệt.

“Lục đạo hữu, ngươi tới rồi.”

Chu Quang ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trường Sinh.

Tâm linh thật là trẻ trung, thật là sinh động. ‌

Chu Quang cực kỳ hâm mộ.

Chỉ tiếc tâm linh của hắn đã như nước đọng trong đầm. ‌

Bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến tâm linh của hắn nổi sóng được nữa, cứ thế tâm linh sẽ dần dần tịch diệt.

“Chu Quang đạo hữu.”

Lục Trường Sinh gật đầu chào hỏi.

Chu Quang cũng không nói nhảm, trực tiếp ném ra một kiện bảo vật không gian.

“Thứ Lục đạo hữu cần đều ở. Không chỉ có mười ba phần tài nguyên tu hành mà còn rất nhiều bảo vật khác và một phần tài nguyên tu hành kém hơn một chút, toàn bộ cho đạo hữu.”

“Về phần một ít Hỗn Độn chí bảo thì để lại cho Chu Quang giới đi, dù sao đạo hữu có tháp Hắc Quang rồi, những Hỗn Độn chí bảo kia cũng không đáng để nhắc tới.”

Lúc Chu Quang Thánh Nhân nói chuyện cũng âm u đầy tử khí, dáng vẻ hữu khí vô lực.

Đường đường là sinh mệnh Hỗn Độn, thậm chí đã chuyển tiếp sinh mệnh một lần, thế nhưng lại đi tới nước này.

Tu hành thật sự quá khó.

Dù là sinh mệnh Hỗn Độn cũng vậy.

Khác biệt có lẽ chỉ là sinh mệnh Hỗn Độn mạnh hơn, thời gian sống dài hơn thôi.

Nhưng khi đại hạn tiến đến thì sinh mệnh Hỗn Độn và người chốn phàm tục cũng không có gì khác biệt.

Chung quy vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Lục Trường Sinh nhìn lướt qua đủ loại vật tư bên trong bảo vật không gian.

Hắn liếc mắt một cái là thấy năm tia Hồng Mông khí và tám phần tài nguyên tu hành cấp độ ngang với Hồng Mông khí.

Hắn cảm thấy hết sức hài lòng.

Chu Quang nhìn Lục Trường Sinh, chậm rãi mở miệng: “Làm phiền Lục đạo hữu, giờ ta cho đám tiểu bối tới bái kiến Lục đạo hữu được chứ?”

“Được.”

Đương nhiên Lục Trường Sinh hiểu rõ dụng ý của Chu Quang.

Thế nhưng hắn đã tiếp nhận mười ba phần tài nguyên tu hành, như thế đôi bên xem như đã đạt thành hiệp nghị.

Đương nhiên cũng phải gặp người của Chu Quang giới một lần.

Chẳng mấy chốc vài tu sĩ cấp độ Đăng Thần đi tới.

Trông thấy Chu Quang và Lục Trường Sinh.

Bọn hắn đều khẽ giật mình.

Chu Quang dường như chưa nói trước với họ mà chỉ trực tiếp dặn dò: “Tranh thủ thời gian hành lễ với Lục đạo hữu đi. Sau khi ta chết Lục đạo hữu sẽ che chở Chu Quang giới, các ngươi hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh của Lục đạo hữu.”

“Vâng thưa lão tổ.”

Những người này cũng đều quỳ xuống hành đại lễ.

Lục Trường Sinh cũng thản nhiên nhận lễ.

Dù sao một quãng thời gian rất dài về sau hắn cũng sẽ là người che chở Chu Quang giới.

Những người này hành lễ với hắn cũng là chuyện nên làm.

“Chu Quang đạo hữu, Lục mỗ không quấy rầy ngươi nữa. Nếu có chuyện gì ngươi có thể thông báo với Lục mỗ, có tháp Hắc Quang thì Lục mỗ có thể tới Chu Quang giới ngay lập tức.”

Lục Trường Sinh nói xong thân ảnh lóe lên, cứ thế dùng xuyên qua không gian rời đi.

Không biết lúc nào Chu Quang sẽ tịch diệt.

Nhưng hẳn vẫn còn một quãng thời gian nữa.

Lục Trường Sinh có thể bình tĩnh tu luyện.

Sau khi hắn trở lại Hắc Quang giới, lập tức nói với Tử Tang: “Tử Tang, nhanh chóng tuyên bố tin tức ta muốn thu mua tám tia Hồng Mông khí, dùng tám phần tài nguyên tu hành Chu Quang cung cấp để tiến hành giao dịch.”

Sau đó Lục Trường Sinh lại thông báo với Thần Nguyên một tiếng.

Để Thần Nguyên tuyên bố tin tức giao dịch trong hội Đồng Chu.

Tám phần tài nguyên tu hành này có cấp độ ngang bằng với Hồng Mông khí, có thể một đổi một, từ đó thu hoạch tám tia Hồng Mông khí.

Tất nhiên Lục Trường Sinh không thể để lãng phí được.

Sau đó Lục Trường Sinh bắt đầu luyện hóa Hồng Mông khí.

Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm, năm năm!

Thời gian năm năm thoáng cái đã qua.

Lục Trường Sinh đã luyện hóa hết năm tia Hồng Mông khí.

Hắn cảm giác nhục thân tăng lên rõ rệt.

Trước tiên Lục Trường Sinh mở bảng thuộc tính ra xem tình trạng của bản thân.

Ký chủ: Lục Trường Sinh

Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính

Chủ nhân Thế Giới: 0 (Hình thức ban đầu)

Sinh mệnh Hỗn Độn: 7% (Sơ thành)

Quả nhiên, tiến độ sinh mệnh Hỗn Độn của Lục Trường Sinh đã đạt đến 7%, tăng lên 5% tiến độ.

Hơn nữa mới chỉ qua năm năm thôi.

Có thể nói là tăng lên rất nhiều!

Thế nhưng cũng có chút rắc rối.

Trong thời gian năm năm qua, tám phần tài nguyên tu hành của Lục Trường Sinh lại không có bất cứ ai giao dịch.

Nói cách khác, ngay cả một tia Hồng Mông khí cũng không thể nhận được.

Điều này khiến Lục Trường Sinh không khỏi cau mày suy tư.

Hắn biết Hồng Mông khí cực kỳ hiếm thấy.

Nhưng dù có hiếm thấy thế nào thì cũng không có chuyện tất cả sinh mệnh Hỗn Độn đều dùng Hồng Mông khí để tu hành được.