← Quay lại trang sách

Chương 1790 Lục Trường Sinh tiến vào cấm khu Huyết Hồ, ma diệt đại đạo, Đại Thánh vẫn lạc! (5)

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngay cả đại đạo của Đại Thánh cũng bị ma diệt, đây là cường ngạnh đánh nổ đại đạo đấy, rốt cuộc thứ bảo vật gì có thể khiến Đại Thánh tranh đấu đến mức này?”

“Chẳng lẽ có đại dược xuất thế thật ư?”

Rất nhiều tu sĩ trong cấm khu Huyết Hồ đều ngỡ ngàng nhìn nhau, trong lòng kinh hãi không gì sánh được.

Đánh bại một vị Đại Thánh và chém giết một vị Đại Thánh hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Có thể đại chiến với Đại Thánh chắc chắn cũng là Đại Thánh.

Chỉ là không biết vì sao bọn hắn lại không nhìn thấy sức mạnh đại đạo của vị Đại Thánh còn lại.

Nhưng chuyện này cũng không thể khiến trong lòng mọi người bớt phần rung động.

Lúc này Lục Trường Sinh đứng giữa hư không.

Hắn không tiếp tục động thủ.

Bởi vì tên Đại Thánh trước mắt đã bị hắn đánh nổ.

Đúng như các tu sĩ khác nghị luận, tên Đại Thánh trước mắt đúng là đã chết.

Trong nháy mắt sức mạnh đại đạo bị ma diệt hắn cũng bị Lục Trường Sinh đánh nổ nhục thân, hoàn toàn chết đi.

Thế nhưng Lục Trường Sinh cũng không vui vẻ là mấy.

Ngược lại hắn còn cau mày.

Dường như đang suy nghĩ điều gì khó hiểu lắm.

“Rốt cuộc là sai ở đâu rồi?”

“Vì sao lại không có sức mạnh bản nguyên Ám Vực?”

“Ba tên Thánh cảnh và một Đại Thánh đều chết cả nhưng không hề có một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực nào? Điều này khác hẳn sinh mệnh Ám Vực trong thế giới Thiên Ngục lúc trước…”

Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm.

Trong đầu xuất hiện vô số suy nghĩ.

Mục đích Lục Trường Sinh đi vào cấm khu Huyết Hồ là vì giết người, sau đó thử xem có thể thu hoạch được sức mạnh bản nguyên Ám Vực hay không.

Vậy nhưng hắn giết ba tên Thánh cảnh và một tên Đại Thánh.

Vẫn không thu hoạch được gì.

Hắn không thu hoạch được một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực nào.

Chuyện này khác hoàn toàn với khi hắn chém giết sinh mệnh Ám Vực tại Thiên Ngục lúc trước.

Đều là nhất đạo Đại Thánh.

Dường như không có gì khác biệt.

Sao lại không có sức mạnh bản nguyên Ám Vực?

Dù chỉ có một tia cũng tốt.

Nhưng ngay cả một tia cũng không có.

“Ừm?”

“Có người đến!”

Đột nhiên Lục Trường Sinh ngẩng phắt đầu lên.

Hắn đã nhận ra có tu sĩ đang tìm đến đây.

Nhưng hẳn cũng không quá mạnh.

Lục Trường Sinh biết, vừa rồi động tĩnh ở nơi này quá lớn.

Dù sao ngay cả sức mạnh đại đạo cũng đã xuất hiện.

Thậm chí hắn còn ma diệt sức mạnh đại đạo, chém giết một vị Đại Thánh.

Động tĩnh lớn như vậy không thể không khiến người khác chú ý.

Lục Trường Sinh không sợ giết người, nhưng hắn cũng không muốn bị chú ý quá.

“Đi.”

Ngay sau đó Lục Trường Sinh rút lui, biến mất không thấy bóng dáng.

Một lát sau từng bóng người lần lượt xuất hiện.

Bọn hắn cũng vẫn có chút kiêng dè.

Nên không dám tới gần quá.

Chờ tới khi chắc chắn không có người theo sau thì những tu sĩ này mới dám tới gần.

“Hình như đi rồi.”

“Nhìn động tĩnh thì có vẻ tất cả có năm người?”

“Hình như là bốn vị cường giả vây công một người.”

“Trong đó ba vị Thánh cảnh và một vị Đại Thánh đều mất mạng?”

“Ba vị Thánh cảnh bị một chiêu miểu sát…”

Ánh mắt đám tu sĩ này đều rất nhạy bén.

Về cơ bản liếc qua là biết chiến tình hình chiến đấu đại khái của đôi bên.

Cường giả đủ khả năng đủ miểu sát Thánh cảnh và ma diệt sức mạnh đại đạo là ai?

Mục đích đôi bên chém giết vì cái gì?

Chẳng lẽ có đại dược xuất thế thật ư?

Sau đó đại dược bị người thắng mang đi rồi?

Rất nhiều bí mật vẫn là câu hỏi lớn trong lòng đông đảo tu sĩ.

Nhưng bất kể thế nào, cấm khu Huyết Hồ lại có Đại Thánh vẫn lạc.

Thậm chí ngay cả đại đạo cũng bị cường ngạnh ma diệt, đúng là quá kinh khủng.

Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy.

Sau này bọn hắn xông xáo trong cấm khu Huyết Hồ sẽ phải cẩn thận hơn rồi.

Cấm khu Huyết Hồ, Lục Trường Sinh dừng lại.

Hắn tìm được một sơn động, trực tiếp chuyển vào trong.

Với khả năng cảm ứng của Lục Trường Sinh căn bản không cần bố trí trận pháp gì.

Nếu xung quanh có động tĩnh chắc chắn Lục Trường Sinh sẽ cảm ứng được ngay.

Lục Trường Sinh cẩn thận chải vuốt mọi chuyện một phen.

Lần này chém giết ba tên Thánh cảnh và một tên Đại Thánh thật ra cũng không thể nói hoàn toàn không có thu hoạch.

Dù không lấy được một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực nào nhưng Lục Trường Sinh cũng có thu hoạch khác.

Đó chính là đại đạo!

Bất cứ tu sĩ thành tựu Đại Thánh nào cũng đều có đại đạo.

Nắm giữ một loại đại đạo thì sẽ thành là Đại Thánh.

Nếu vẫn muốn tiếp tục tăng lên thì nhất định phải nắm giữ loại đại đạo thứ hai, loại đại đạo thứ ba, cứ thế mà suy ra.

Có nhị đạo Đại Thánh, tam đạo Đại Thánh, tứ đạo Đại Thánh vân vân.

Mỗi lần nắm giữ thêm một loại đại đạo là thực lực sẽ tăng vọt.

Không khác chuyển tiếp sinh mệnh lắm.

Lục Trường Sinh chưa từng nghĩ tới việc nắm giữ sức mạnh đại đạo.

Dù sao sinh mệnh Hỗn Độn và Đại Thánh thật ra là hai loại hệ thống tu hành.

Hoàn toàn khác biệt.

Cũng không thể nói ai mạnh hơn ai.

Dù sao Đại Đế và nguyên sinh mệnh từng đại chiến không biết bao nhiêu lần.

Đôi bên là người này không thể làm gì được người kia.

Nhưng Lục Trường Sinh ngoại trừ là sinh mệnh Hỗn Độn ra thì hắn còn là người tu hành Giới Chủ.

Hắn còn đi lên con đường Giới Chủ.

Thứ quan trọng nhất với người đi theo con đường Giới Chủ là gì?

Đương nhiên chính là khống chế thế giới.

Thế giới càng hoàn thiện thì Giới Chủ sẽ càng mạnh. ‌

Một thế giới vận hành theo rất nhiều quy tắc.

Đó là những gì Lục Trường Sinh nhìn thấy trong Hỗn Độn.

Nhưng giờ Lục Trường Sinh đang ở Ám Vực.

Hắn nhìn thấy những gì?

Đại đạo!

Trong Ám Vực đại đạo là thứ ắt không thể thiếu.

“Theo một ý nghĩa nào đó, thực ra cũng có thể cho rằng Hỗn Độn và Ám Vực là một thế giới.”

“Nếu khống chế một thế giới cùng loại với Ám Vực hoặc Hỗn Độn thì Giới Chủ sẽ cường đại tới mức nào đây?”

Mắt Lục Trường Sinh sáng lên.

Hắn không hiểu nhiều về Giới Chủ.

Nhưng hắn biết nền tảng của Giới Chủ là thế giới mà Giới Chủ nắm giữ.

Thế giới càng mạnh thì Giới Chủ sẽ càng mạnh.

Nếu có thể nắm trong tay một tòa Ám Vực thì sao?