Chương 1957 Cuối cùng kẻ cướp đoạt vẫn đến! Nguy cơ của Hỗn Độn và Ám Vực!
Huống chi giờ đối thủ lại có tới ba gã cường giả sánh ngang với Đại Diễn Thần Đế đỉnh phong.
“Ngay cả Lục đạo hữu cũng không có cách nào để đối phó với Sáp Huyết Minh ư?”
Lão tổ Thanh Trì không khỏi thất vọng.
Lục Trường Sinh chính là Giới Chủ nổi danh trong đại vũ trụ.
Nhưng ngay cả Lục Trường Sinh cũng không diệt được Sáp Huyết Minh, vậy thì vị diện Hỗn Độn còn hy vọng nào nữa đây?
“Ta không diệt được Sáp Huyết Minh nhưng không có nghĩa là người khác cũng không diệt được bọn chúng!”
“Rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ phải chết!”
“Bọn chúng dám dùng Thanh Loan để uy hiếp Lục mỗ…”
Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên một tia sáng sắc lạnh.
“Lão tổ Thanh Trì, Lục mỗ phải tới thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang một chuyến!”
Giọng Lục Trường Sinh truyền vào tai lão tổ Thanh Trì.
Nhưng cùng lúc đó bóng dáng Lục Trường Sinh thì đã biến mất không thấy đâu nữa.
Lục Trường Sinh đã hiểu phần nào về các loại bảo vật có thể giao dịch trong thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang.
Thật sự là bảo vật.
Các loại thiên tài địa bảo tại đại vũ trụ.
Lục Trường Sinh tò mò hỏi qua về Thần Thụ Số Mệnh.
Chẳng ngờ lại có giá trên trời.
Không phải Lục Trường Sinh không có bảo vật, chỉ là bây giờ những bảo vật đó đã bị Lâm Thanh Loan luyện hóa thôi.
Giờ Lục Trường Sinh có hai con đường.
Một là tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, sau đó giống các Đại Đế và nguyên sinh mệnh khác, đó là tới Hỗn Độn hoặc Ám Vực tìm kiếm các loại bảo vật rồi giao dịch với thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang, đổi lấy nguyên tinh, sau đó lại mua sắm một ít bảo vật có thể trợ giúp Hư giới của hắn lột xác.
Hai là trực tiếp tiến về đại vũ trụ, thử nghiệm để Hư giới lột xác.
Còn cách thứ ba là đồng ý làm việc cho thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang 100.000 năm?
Lục Trường Sinh vốn không hề cân nhắc tới cách này.
Cách thứ nhất hợp tình hợp lý nhưng cần rất nhiều thời gian.
Ai biết có thể tìm được bảo vật thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang cần hay không?
Huống chi dù có tìm được thì giá thu mua của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang lại có thể cao tới đâu?
Lục Trường Sinh còn không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể gom góp đại lượng nguyên tinh.
“Muốn kiếm được nguyên tinh thì vẫn nên tới đại vũ trụ xông xáo mới được.”
“Nếu chỉ dựa vào thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang thì sẽ bị bọn hắn nắm đằng chuôi, dù bán ra vật phẩm trân quý cũng không thu hoạch được bao nhiêu nguyên tinh.”
Lục Trường Sinh càng nghĩ càng thấy chỉ có một cách thích hợp nhất với hắn, đó chính là trực tiếp tới đại vũ trụ đột phá.
Hắn đã dựng lại 3000 loại đại đạo.
Hiện giờ Hư giới đã vững chắc không gì sánh được.
Lục Trường Sinh cũng rất tự tin.
Dù không có một số bảo vật phụ trợ thì hắn cũng có lòng tin có thể để Hư giới lột xác thành công.
Căn bản không cần lãng phí thời gian tích lũy nguyên tinh để mua một số loại bảo vật phụ trợ.
Thấy Lục Trường Sinh muốn rời đi.
Từ trên phi thuyền khai phá có một kẻ siêu thoát bay xuống.
Hắn đưa Lục Trường Sinh một viên đá truyền tin.
“Ta gọi Mạc Vấn, là kẻ khai phá của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang, tu sĩ Siêu Thoát nhất cảnh.”
“Về sau nếu ngươi xông xáo đại vũ trụ, có gì cần có thể trực tiếp liên hệ với ta.”
“Đúng rồi, nếu ngươi muốn tới đại vũ trụ đột phá thì phải nhanh lên. Tọa độ vị diện của các ngươi đã lộ, có lẽ thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang chúng ta vẫn chưa thành lập cứ điểm thì đã có kẻ cướp đoạt từ đại vũ trụ giáng lâm. Những kẻ cướp đoạt kia đều sống dựa vào cướp đoạt, tin tức rất nhanh nhạy…”
Lục Trường Sinh nhìn người tên Mạc Vấn trước mắt.
Đối phương biểu hiện thiện ý một cách rõ ràng.
Rõ ràng là đối phương có ý muốn “kết giao” với Lục Trường Sinh.
Dù sao Lục Trường Sinh cũng là Giới Chủ.
Người tu luyện hệ thống Giới Chủ, nếu không thể trở thành Giới Chủ chân chính thì không nói.
Nhưng nếu trở thành Giới Chủ chân chính thì có thể nói là một bước lên trời.
Mạc Vấn có ý định sớm kết thiện duyên cũng là chuyện bình thường.
“Đa tạ Mạc đạo hữu đã cho biết.”
Lục Trường Sinh nhận lấy đá truyền tin.
Thứ này không giống đá truyền tin của Ám Vực hay Hỗn Độn.
Có vẻ như nó có thể gửi tin tức trong đại vũ trụ.
Nhưng cũng có hạn chế khoảng cách.
Nếu quá xa thì không thể gửi tin được.
Viên đá truyền tin này chí ít cũng có giá một hai viên nguyên tinh.
Dù tại đại vũ trụ cũng không phải thứ gì đắt đỏ nhưng nói sao thì đây cũng là thiện ý của Mạc Vấn.
“Vù vù.”
Lục Trường Sinh quay người bay thẳng về phía thông đạo tới đại vũ trụ.
Nhìn thông đạo đại vũ trụ trước mắt, Lục Trường Sinh hít một hơi thật sâu.
Hắn bước ra một bước, bước thẳng vào trong thông đạo.
“Vù vù.”
Một sức ép cường đại trong nháy mắt đổ ập xuống người Lục Trường Sinh.
Nhưng ánh sáng Hư giới trên người Lục Trường Sinh đã kịp bao lấy thân thể hắn, áp lực trên người rất nhanh đã biến mất.
Sau đó Lục Trường Sinh khẽ chao đảo một cái, hắn phát hiện mình đã xuất hiện trong một mảnh hư không trống trải và đen kịt.
Trong mảnh hư không này dường như không có gì hết.
Thế nhưng lại có một sức mạnh vô hình như thể mỗi giây mỗi phút đều muốn ăn mòn thân thể Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh có Hư giới bảo vệ, sức mạnh ăn mòn này không cách nào thẩm thấu qua ánh sáng của Hư giới.
“Đây chính là đại vũ trụ sao?”
Lục Trường Sinh nhìn lại.
Hắn không nhìn thấy lối đi.
Thậm chí cũng không nhìn thấy vị diện Hỗn Độn và Ám Vực đâu cả.
Nhưng Lục Trường Sinh là sinh mệnh Hỗn Độn, vốn chính là sinh linh của vị diện này.
Bởi vậy từ nơi sâu xa hắn có thể cảm ứng được vị trí của Hỗn Độn.
Sẽ không phải sợ không tìm thấy vị diện Hỗn Độn.
Lục Trường Sinh biết, sở dĩ vị diện Hỗn Độn có thể náu mình lâu như thế hẳn vì có đông đảo nguyên sinh mệnh và Đại Đế chung tay bố trí đại trận ẩn tàng.
Nếu không vị diện Hỗn Độn đã bị tu sĩ đại vũ trụ phát hiện từ lâu rồi.
Lục Trường Sinh đi dạo khắp nơi trong đại vũ trụ.
Làm quen với hoàn cảnh ở đại vũ trụ.