← Quay lại trang sách

Chương 2044 Đích thân Chúa Tể Phi Long ra mặt! Bạch Đế nhận thua, cây Thần Thụ Số Mệnh thứ hai!

Hai người đối mắt nhìn nhau.

Đối phương vậy mà lại từ bên trong Thời Không Trường Hà chậm rãi bơi về phía Lục Trường Sinh.

Mà Lục Trường Sinh nhớ kỹ lời sư tôn Chúa Tể Phi Long nói, tuyệt đối không được để người trong Thời Không Trường Hà tới gần mình.

Một khi tới gần thì Lục Trường Sinh sẽ gặp nguy hiểm.

Thế nhưng đối phương cũng không tới gần quá.

Như thể cũng biết nguyên nhân Lục Trường Sinh lui về sau.

“Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, ngươi và ta vốn là một thể. Tuy dòng thời gian của ta đã thất bại nhưng ta tin rằng cuối cùng cũng có một ngày chúng ta có thể thành công, dù sao chúng ta cũng có đỉnh cấp ngộ tính.”

“Nhớ kỹ, hết thảy căn bản, hết thảy ngọn nguồn, hết thảy hy vọng đều từ chính chúng ta, đây là con đường thành công duy nhất của chúng ta…”

Thanh âm như ẩn như hiện.

Sau khi nói xong bóng dáng đối phương lại sa vào Thời Không Trường Hà, đồng thời theo Thời Không Trường Hà càng đi càng xa, cuối cùng dần biến mất không thấy đâu nữa.

Lục Trường Sinh rơi vào trầm tư.

“Tất cả đều phải dựa vào chính mình…”

Hắn không rõ câu này có ý gì.

Có lẽ đây là lời cảnh cáo của “chính mình” ở một dòng thời gian khác cho hắn?

Có thể đó là cảnh cáo.

Nhưng lúc này Lục Trường Sinh cũng không hiểu câu ấy có ý gì.

Dù sao giờ hắn cách đệ tam cảnh còn rất xa.

Nói gì tới trùng kích đệ tứ cảnh.

Chẳng khác nào thiên phương dạ đàm.

Lục Trường Sinh nghĩ một lát, thật sự không nghĩ ra được gì, hắn lui ra khỏi Thời Không Trường Hà, bắt đầu tiêu hóa số khí vận có được sau khi giữ lôi đài thành công.

Để xem rốt cuộc có thể gia tăng cường độ linh hồn đến mức nào?

Chẳng mấy chốc ba tháng đã qua.

Lục Trường Sinh mở bảng thuộc tính ra xem.

Ký chủ: Lục Trường Sinh

Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính

Giới Chủ: Đệ nhất cảnh

Chân giới:100% (Một trăm bốn mươi chín lần bành trướng)

Linh hồn phổ thông: 10% (Gặp nước là chìm, không thể sống quá một giây trong Thời Không Trường Hà)

Lục Trường Sinh thấy trên bảng thuộc tính, tiến độ linh hồn mới chỉ có 10%.

Tiến độ này quá thấp. ‌

Nếu so với trước kia thì tiến độ này quá thấp.

Đương nhiên Lục Trường Sinh cũng hiểu lý do.

Dù sao có rất nhiều thứ đã khác.

Hiện tại linh hồn của Lục Trường Sinh đã “lột xác” một lần, linh hồn của hắn đã “hoàn thiện”, thậm chí có thể nhìn thấy Thời Không Trường Hà, so với những người tu hành khác, kỳ thực Lục Trường Sinh cũng khá mạnh rồi.

Linh hồn tăng lên 10% thật cũng không tệ.

Mà chiến đấu cấp độ “Vô Địch” mang tới rất nhiều khí vận nên linh hồn mới có thể tăng lên 10%.

“Trường Sinh, mau, sư tôn đến rồi.”

Lúc này, bên ngoài tĩnh thất vang lên tiếng của Lâm Thanh Loan.

Bình thường không có chuyện gì quan trọng Lâm thì Thanh Loan tuyệt đối không tới quấy rầy Lục Trường Sinh tĩnh tu.

Nhưng lần này thì khác.

Sư tôn Chúa Tể Phi Long đến.

“Ầm ầm.”

Lục Trường Sinh mở cửa tĩnh thất.

“Sư tôn ở đâu?”

Lục Trường Sinh hỏi.

“Sư tôn đã đến động phủ…”

Vừa dứt lời, Lục Trường Sinh đã thấy một bóng người quen thuộc trong động phủ.

“Trường Sinh.”

Lục Trường Sinh vội cung kính hành lễ rồi nói: “Đệ tử bái kiến sư tôn!”

“Chuyện nhỏ thế này mà lại khiến sư tôn phải tự mình tới, đệ tử thực hổ thẹn!”

Đương nhiên Lục Trường Sinh biết vì sao sư tôn lại tới.

Chính vì Hoàng Kim Chiến Kích.

Hoặc nói đúng hơn là vì Bạch Đế.

Chúa Tể Phi Long cười nói: “Trường Sinh, ngươi làm tốt lắm, khiến núi Phi Long nở mày nở mặt!”

“Có thể trở thành chủ lôi đài cấp độ Vô Địch, giờ thanh danh còn vang vọng khắp đại vũ trụ không phải chuyện ai cũng làm được. Chí ít núi Phi Long ta có nhiều đệ tử như vậy nhưng trước mắt chỉ mình ngươi mới có thành tựu như vậy.”

Qua giọng nói có thể thấy rõ ràng Chúa Tể Phi Long vô cùng hài lòng.

“Sư tôn, Hoàng Kim Chiến Kích này…”

Lục Trường Sinh do dự nói.

“Hoàng Kim Chiến Kích là mạng sống của Bạch Đế, nếu lấy Hoàng Kim Chiến Kích của hắn thật thì hắn có thể sẽ tìm vi sư liều mạng. Dù vi sư không sợ nhưng các ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

“Có điều Hoàng Kim Chiến Kích là chiến lợi phẩm của ngươi, Bạch Đế muốn lấy về thì sẽ phải trả cái giá xứng đáng!”

“Vi sư đến đây chính vì muốn ngươi tranh thủ thêm nhiều lợi ích cho ngươi. Cứ yên tâm, Bạch Đế giàu lắm, để chuộc lại Hoàng Kim Chiến Kích nhất định lần này Bạch Đế sẽ phải phải mất máu nhiều đấy!”

Chúa Tể Phi Long từ tốn nói.

Lục Trường Sinh biết, đây là cách xử lý tốt nhất.

“Mọi chuyện xin nghe sư tôn.”

“Tốt, cứ chờ Bạch Đế tới rồi tính.”

Lục Trường Sinh lấy Hoàng Kim Chiến Kích ra.

Chúa Tể Phi Long nhận lấy Hoàng Kim Chiến Kích, rất hài lòng.

Lần này đúng Bạch Đế tính sai rồi.

Ngay cả Hoàng Kim Chiến Kích cũng đưa cho Bạch Ngọc Côn.

Kết quả thì sao?

Cứ thế rơi vào tay Lục Trường Sinh.

Nếu như là tu sĩ bình thường thì thôi, Bạch Đế tự mình ra tay thì sao có chuyện không cầm về được?

Nhưng Lục Trường Sinh không phải tu sĩ bình thường.

Sau lưng hắn cũng có Chúa Tể Phi Long.

Giờ Hoàng Kim Chiến Kích ở trong tay Chúa Tể Phi Long, Bạch Đế muốn “lấy về” sẽ không đơn giản đâu.

Chỉ là sư tôn và Bạch Đế bàn điều kiện thế nào thì Lục Trường Sinh cũng không thể xen vào.

Giờ hắn chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Còn về Hoàng Kim Chiến Kích?

Có lẽ Lục Trường Sinh sẽ cảm thấy hơi tiếc, nhưng kỳ thực cũng không đáng kể.

Lục Trường Sinh biết rõ, tu hành phải dựa vào chính mình.

Hoàng Kim Chiến Kích chỉ có thể tăng cường chiến lực, không hề trợ giúp gì với tu hành. ‌

Lục Trường Sinh hy vọng có thể thu hoạch một ít bảo vật trợ giúp tăng cao tu vi, như thế thích hợp hơn Hoàng Kim Chiến Kích nhiều.

“Đúng rồi sư tôn, còn cả chuyện của thương hội Vạn Cổ…”

Lục Trường Sinh báo lại chuyện của Thanh Liên Bảo Đăng với Chúa Tể Phi Long.

Dù sao Chúa Tể Phi Long cũng đã tới rồi.

Có những chuyện tất nhiên phải nói rõ.

Ai mà biết thương hội Vạn Cổ có thể gây ra chuyện gì chỉ vì Thanh Liên Bảo Đăng chứ?