Chương 2147 Vừa tới học phủ Vĩnh Hằng, khiêu chiến phân thân của Chúa Tể! (2)
Sức mạnh phân giải ẩn chứa trong đó cũng có giới hạn.
Vì vậy không nhất thiết phải đánh bại phân thân của Chúa Tể, mà chỉ cần tiêu hao hết sức mạnh phân giải của phân thân Chúa Tể thì tất nhiên sẽ giành được chiến thắng.
Điều này thực ra cũng chẳng khác nào đánh bại phân thân của Chúa Tể.
Tiêu hao hết sức mạnh phân giải của phân thân Chúa Tể ư?
Ngay cả những cường giả Chí Tôn đứng đầu bảng Bách Tôn cũng không dám nói mình có thể tiêu hao hết sức mạnh phân giải của phân thân Chúa Tể.
Thực sự vì sức mạnh phân giải của Chúa Tể quá mạnh mẽ, có thể phân giải vạn vật, gần như không có cách phá giải.
Nhưng Lục Trường Sinh thì khác.
Lục Trường Sinh có vị diện Chân giới với kích thước gấp 600 lần.
Về “chất” chắc chắn không thể sánh bằng sức mạnh phân giải của Chúa Tể.
Nhưng về “Lượng” thì lại quá lớn.
Lớn đến mức vượt xa các vũ trụ đại năng khác.
Thậm chí lớn đến mức có thể chống đỡ một phần sức mạnh phân giải của Chúa Tể.
Chỉ cần xem có thể chịu được sức mạnh phân giải lớn đến nhường nào.
Về điểm này Lục Trường Sinh vẫn có chút tự tin.
Nhưng Lục Trường Sinh không vội hành động ngay.
Hắn nói với Cửu Bảo Chí Tôn: “Đa tạ Cửu Bảo đạo hữu.”
Sau đó Cửu Bảo Chí Tôn rời đi.
Lục Trường Sinh tự mình tìm một động phủ.
Trong vài tháng tiếp theo Lục Trường Sinh lại nghe ngóng thêm nhiều tin tức hơn.
Quả thực đã nghe ngóng được vài chuyện về cách thứ ba để trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng.
Nhưng chưa từng có ai thành công.
Muốn thông qua cách này để trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng quả thực quá khó khăn.
“Phân thân của Chúa Tể… có lẽ thực sự có thể thử một lần!”
Lục Trường Sinh thì thầm.
Trong lòng hắn đã có quyết định.
Hắn không muốn lãng phí thời gian ở bên ngoài học phủ Vĩnh Hằng.
Hắn gia nhập học phủ Vĩnh Hằng, mục đích chính là vì trở thành đệ tử chân truyền.
Nếu không thể trở thành đệ tử chân truyền hắn thà đến dị vũ trụ tiếp tục cắn nuốt các vị diện tĩnh mịch còn hơn.
Hoặc nghĩ mọi cách truyền bá uy danh của mình, từ đó thu hoạch khí vận, tranh thủ sớm ngày để linh hồn Hoàng Kim lột xác.
Dù sao cũng tốt hơn là ở lại vũ trụ Vĩnh Hằng lãng phí thời gian.
Vì vậy Lục Trường Sinh đã có quyết định, hắn phải thử một lần.
Hắn phải trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng thật nhanh.
Thế là Lục Trường Sinh đi thẳng tới học phủ Vĩnh Hằng.
Lúc này học phủ Vĩnh Hằng đã đông nghịt người.
Rất nhiều người tụ tập lại một chỗ, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Gần đây Lục Trường Sinh chỉ ở trong động phủ, không hề để ý đến chuyện của học phủ Vĩnh Hằng.
Không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Trường Sinh hỏi một vị vũ trụ đại năng.
“Hôm nay là ngày Lạc Khổng Chí Tôn tiếp nhận khiêu chiến, vừa nãy Lạc Khổng Chí Tôn thua rồi. Thua dưới tay Thiên Tu Chí Tôn!”
“Thiên Tu Chí Tôn nổi danh lắm, nghe nói thực lực của hắn đã có khả năng vào bảng Bách Tôn rồi, lần xếp hạng bảng Bách Tôn tiếp theo chắc chắn Thiên Tu Chí Tôn sẽ được ghi tên trở thành cường giả Chí Tôn!”
“Lạc Khổng Chí Tôn thua Thiên Tu Chí Tôn cũng không oan.”
“Không ngờ Lạc Khổng Chí Tôn lại bị đánh bại nhanh như vậy, hắn đã mất đi thân phận đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng, còn chưa kịp lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý, e là sau này tấn thăng tam cảnh sẽ rất khó khăn…”
Vô số tu sĩ đang bàn tán.
Thậm chí có người còn cảm khái.
Trở thành đệ tử chân truyền thì sao?
Thực lực nằm dưới cùng trong số các đệ tử chân truyền thì chỉ có thể bị ép phải tiếp nhận khiêu chiến mỗi trăm năm một lần.
Một khi bị đánh bại thì gần như vạn kiếp bất phục.
Dù sao đã có tâm ma thì về sau lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý thế nào được nữa?
Sau này gần như không thể tấn thăng tam cảnh.
Tất nhiên Lục Trường Sinh cũng hiểu Thiên Tu Chí Tôn chẳng dễ dàng gì.
Phải đợi rất nhiều năm mới chờ được cơ hội.
Lần này trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng, chỉ cần có thể đứng vững gót chân, được học phủ Vĩnh Hằng ưu ái phân phát tài nguyên và hưởng đãi ngộ của đệ tử chân truyền, một khi lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý thì sẽ có hy vọng tấn thăng tam cảnh.
Có thể nói là một bước lên trời!
Vì vậy muốn vào học phủ Vĩnh Hằng thì phải xếp hàng.
Dù thời gian chờ đợi rất dài.
Nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất để hầu hết các vũ trụ đại năng trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng.
Lục Trường Sinh không đi dò hỏi về Thiên Tu Chí Tôn.
Hoàn toàn không cần thiết.
Chuyến này hắn có mục đích riêng.
Thế là Lục Trường Sinh đi qua đám đông ồn ào, đến nơi đăng ký khiêu chiến của học phủ Vĩnh Hằng.
Nơi này vẫn xếp thành một hàng dài.
Rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi.
Lục Trường Sinh cũng không vội, hắn xếp hàng đàng hoàng, lặng lẽ chờ đợi.
Cuối cùng, một canh giờ sau cũng đến lượt Lục Trường Sinh.
Người của học phủ Vĩnh Hằng đang định theo thói quen nói: “Nếu xếp hàng thì hiện tại xếp thứ…”
Lục Trường Sinh lập tức ngắt lời: “Ta không đến để xếp hàng.”
“Hả? Không xếp hàng, chẳng lẽ ngươi đã lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý?”
Đối phương không khỏi kinh ngạc.
Thậm chí sau khi hắn nói ra câu này xung quanh đều im lặng.
Tất cả mọi người đều nghe thấy câu hắn vừa nói.
Sinh ra Bất Hủ Chân Ý?
Như vậy chẳng phải có thể tùy ý khiêu chiến với bất cứ đệ tử chân truyền nào sao?
Một khi khiêu chiến thành công hắn có thể trở thành đệ tử chân truyền mới của học phủ Vĩnh Hằng.
Chẳng lẽ hôm nay sẽ xuất hiện thêm hai đệ tử chân truyền mới?
Thoáng chốc mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lục Trường Sinh.
Thậm chí còn có người dò hỏi thân phận của hắn.
“Hắn là ai? Sao trước đây ta chưa từng thấy?”
“Quả thực trông rất lạ, chẳng lẽ là vũ trụ đại năng mới đến?”
“Nhưng vũ trụ đại năng mới đến đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý, ai lại gia nhập học phủ Vĩnh Hằng để trở thành đệ tử chân truyền làm gì nữa? Hoàn toàn không cần thiết.”